Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 610:

Chương 610:Chương 610:
 
 Chồng cô ấy: "Bệnh này thì làm sao mà không chịu đau khổ được? Tin bác sĩ không tốt sao? Nhát định phải đi tin vào máy bài thuốc vớ vản, néu bị lừa thì tiền chữa bệnh của Đậu Đậu phải làm sao?"
 
 "Không có bị lừa." Tạ Mẫn kể cho chồng nghe chuyện con gái đã ăn hét ba cái bánh bao nhân súp gạch cua và nhiều món ăn khác: "Em biết nghe có vẻ rát kỳ diệu nhưng em thực sự cảm thấy ở đó có thể cứu được Đậu Đậu, em cảm thấy Đậu Đậu của chúng ta có thể sống sót. "
 
 Nguyễn Thanh cũng nói những lời tương tự với mẹ mình tại bệnh viện ung thư Lộc Thành: "Con cảm thấy con có thể sóng sót."
 
 "Con thực sự cảm thấy mình khỏe hơn rồi sao?" Mẹ của Nguyễn Thanh ngây người nhìn con gái, tuần trước bác sĩ mới tuyên bó rằng cô bé chỉ còn sống được một tháng nữa, nhưng bây giờ con gái lại nói với mình rằng cô bé sẽ sống sót, không ai có thẻ tin được.
 
 "Con thực sự cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi." Mặc dù Nguyễn Thanh vẫn rát yếu, nhưng cô ấy cảm thấy khỏe hơn so với tuần trước, đi lại không dễ bị hụt hơi, khẩu vị cũng tốt hơn: "Hơn nữa chẳng phải bác sĩ cũng nói là kết quả kiểm tra của con cho thấy con đang hỏi phục sao?"
 
 "Họ vẫn đang họp." Mẹ của Nguyễn Thanh lo lắng nhìn về phía phòng làm việc của bác sĩ, hôm kia, hôm qua và hôm nay con gái cô ấy đều đã làm một làn kiểm tra, mỗi lần kết quả kiểm tra đều cho thấy khói u ác tính trong cơ thể con gái đang hồi phục.
 
 Lúc đầu bác sĩ phỏng đoán là máy bị hỏng, sau khi kiểm tra lại nhiều lần thì phát hiện không có ván đề gì, vì vậy hôm nay các bác sĩ đều chạy đến nghiên cứu xem tình hình thế nào.
 
 "Bất kể bọn họ thảo luận thế nào, con cũng cảm thấy mình đang khỏe hơn." Nguyễn Thanh vịn tường từ từ đi về phòng bệnh, ngôi xuống ghé sofa nghỉ ngơi một lát.
 
 Vừa ngồi được một lát thì có máy bác sĩ đi đến: "Nguyễn Thanh, chúng tôi đã kiểm tra lại nhiều lần, khối u của em không tiếp tục xáu đi nữa, thậm chí còn có dáu hiệu hồi phục nhưng chỉ một chút thôi, chúng tôi không chắc là do ảnh hưởng của cái gì, tạm thời vẫn chưa có kết quả, chỉ có thẻ tiếp tục theo dõi."
 
 Mẹ của Nguyễn Thanh nghe tin này, lập tức khóc òa lên: "Hỏi phục rồi sao?"
 
 Nghe kết quả này, Nguyễn Thanh không khỏi bật cười, cảm giác của cô ấy quả thực không sai.
 
 "Hỏi phục gì cơ?" Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh lập tức lại gần.
 
 Mẹ của Nguyễn Thanh kích động đến nỗi nói không nên lời: "Ung thư của tôi, không phải, ung thư của Nguyễn Thanh nhà tôi không tiếp tục xáu đi nữa rồi."
 
 Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh: "Ung thư của Nguyễn Thanh khoI rÕI SaO/.
 
 Bác sĩ giải thích rằng không phải: "Chỉ là theo kết quả kiểm tra hiện tại thì có dấu hiệu hỏi phục."
 
 Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh lập tức hỏi: "Khỏi thế nào? Có phải tìm bác sĩ khác điều trị không? Hay là nhờ điều chỉnh tâm trạng?"
 
 "Cái này phải hỏi Nguyễn Thanh." Các bác sĩ cũng rát tò mò, tuần trước vẫn còn tiếp tục xấu đi nhưng tuần này đã hỏi phục, giống như chỉ bị cảm lạnh vậy nhưng họ biết rõ đó không phải là cảm lạnh, đó là khối u ác tính mà hiện tại họ vẫn chưa có cách chữa khỏi.
 
 Kể từ khi mắc bệnh, tình trạng của Nguyễn Thanh rất tệ, đau đớn mỗi ngày khiến cô áy muốn tự giải thoát: "Không có gì cả."
 
 Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh còn sót ruột hơn cả bác sĩ, vì vậy lại hỏi: "Nguyễn Thanh, em có thẻ kẻ lại gần đây em đã làm gì không? Hay là đã ăn gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận