Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 618:

Chương 618:Chương 618:
 
 "Đúng vậy, chỉ cần xếp hàng thì ai cũng có thể ăn được." Bà bầu Tiểu Vương xếp hàng phía sau cũng lớn tiếng nói với những người phía sau: "Tôi là bà bầu, đừng chen, nếu chen ra vấn đề thì tôi còn phải tìm các người tính sổ."
 
 Mọi người nghe cô là bà bầu thì lập tức dừng lại: "Mọi người đừng vì ăn hải sản mà làm người khác bị thương, không đáng."
 
 "Đúng vậy." Cao Viễn phụ họa một tiếng, sau đó vẫy tay với ông bà già đang đứng dưới lá chuối, ra hiệu cho họ đến, ngoài ra còn vẫy tay với gia đình bốn người nhà Lâm đang chạy đến: "Nhanh lên."
 
 "Các người không đúng rồi, sao lại chen hàng?" Người xếp hàng phía sau không hài lòng hỏi.
 
 "Chúng tôi chen hàng lúc nào?" Cao Viễn chỉ vào vị trí mình đang đứng: "Chúng tôi vẫn luôn đứng ở đây."
 
 "Các người không phải là một nhà mà?”
 
 Chu Chu nhìn người đàn ông đang nói chuyện với vẻ mặt vô cảm: "Không phải một nhà thì không được ăn cơm cùng nhau sao? Bình thường anh không mời bạn bè ăn cơm à?”
 
 Người đàn ông cứng cổ: "Không thì sao?"
 
 "Vậy thì anh keo kiệt." Chu Chu trực tiếp đáp trả: "Làm bạn với anh thật đáng thương."
 
 Người đàn ông bị chặn họng: "Lười đôi co với cô."
 
 "Còn không đôi co? Giả vờ mình độ lượng lắm vậy." Chu Chu khinh thường hừ một tiếng: "Mọi người đều xếp hàng bình thường, chúng tôi đông người hay ít người thì cũng chỉ chiếm một bàn, không biết anh làm ầm ï cái gì."
 
 "Chúng tôi cũng lo không ăn được." Người xếp hàng phía sau không nhịn được nói: "Các người xếp hàng phía trước thì có thể ăn được, chúng tôi xếp hàng phía sau thì chưa chắc."
 
 "Hẳn có thể chứ, không phải nói là thường bán khoảng hai mươi mấy bàn sao?"
 
 "Đếm sơ qua thì chỗ chúng ta vẫn chưa đến hai mươi bàn, chắc vẫn còn cơ hội ăn chứ?”
 
 "Không biết nữa, hy vọng là có thể."
 
 Diệp Cửu Cửu liếc nhìn hàng dài ngoằn ngoèo phía sau, sau đó bắt đầu cho mọi người vào nhà hàng, khi cho vào mới phát hiện ra rất nhiều người xếp hàng phía trước là bệnh nhân, trong đó có một người là Nguyễn Thanh đã từng đến đây.
 
 Cô nhìn một lượt rồi tiếp tục cho mọi người vào, chín bàn đầu chỉ có Nguyễn Thanh, Cao Viễn, Chu Chu, Lâm và một số người khác đã từng đến, những người còn lại đều là lân đầu đến.
 
 Diệp Cửu Cửu thấy hơi lạ, đợi đến khi cô quay lại chỗ Nguyễn Thanh thì mới biết chuyện gì đang xảy ra.
 
 Nguyễn Thanh hỏi cô: "Chủ quán, cô còn nhớ tôi không?”
 
 Diệp Cửu Cửu nhớ rất tốt, tất nhiên là nhớ: "Muốn ăn gì?"
 
 Nguyễn Thanh kích động nhìn Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, hải sản ở đây của cô lấy từ đâu vậy? Thật kỳ diệu, tôi ăn xong thấy khỏe hơn hẳn."
 
 Diệp Cửu Cửu mím môi, giọng điệu nhàn nhạt nói một câu: "Cô còn trẻ, cơ thể vốn dĩ đã khỏe rồi."
 
 "Không phải vậy." Nguyễn Thanh lắc đầu giải thích: "Chủ quán, thực ra tôi đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối."
 
 Diệp Cửu Cửu: "..."
 
 Xong rồi.
 
 "Chủ quán, hôm trước tôi ăn hải sản ở đây về, hôm sau thấy dễ chịu hơn hẳn, đi lại cũng có sức hơn, lúc đó tôi còn thấy lạ, sau khi kiểm tra mới phát hiện ra khối u trong cơ thể tôi có dấu hiệu chuyển biến tốt, bác sĩ và bệnh nhân cùng phòng đều ngạc nhiên lắm." Nguyễn Thanh kích động nhìn Diệp Cửu Cửu: "Trước đó có đứa trẻ nói mọi chuyện sẽ tốt lên, tôi còn tưởng là lời an ủi, bây giờ nghĩ lại thì chủ quán đã biết có thể chữa bệnh rồi đúng không?” Diệp Cửu Cửu lập tức đau đầu, cô không ngờ Nguyễn Thanh mới khỏe lại là bệnh nhân ung thư, cũng không ngờ Nguyễn Thanh đang nằm viện và phải kiểm tra hàng ngày, cũng không ngờ hiệu quả của Nguyễn Thanh lại rõ ràng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận