Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 656:

Chương 656:Chương 656:
 
 Trai khổng lồ: "..."
 
 Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư: "..."
 
 Nhìn thấy Tiểu Ngư sắp xông lên đánh nhau, Diệp Cửu Cửu vội vàng kéo cô bé lại: "Em đã lấy cho chị rất nhiều ngọc trai lớn rồi, đủ rồi."
 
 "Viên này còn lớn hơn." Tiểu Ngư khoa trương chỉ vào một viên ngọc trai dài năm mươi centimet: "Lớn như vậy."
 
 "Lớn quá chị không mang đi được, nhiêu đây là đủ rồi." Diệp Cửu Cửu đếm số ngọc trai mà Tiểu Ngư lấy cho mình: "Tổng cộng chín viên, giống tên của chị."
 
 "Cửu Cửu? Ha ha, đúng rồi-" Tiểu Ngư thấy con số chín vừa đẹp, thế là không cố gắng tìm trai khổng lồ lấy ngọc trai lớn nữa.
 
 "Đến đây ngồi một lát đi." Diệp Cửu Cửu muốn kéo Tiểu Ngư ngồi xuống bên cạnh.
 
 "Đến đây." Lăng Dư kéo Diệp Cửu Cửu đến một nhánh san hô máu cực to ở bên kia ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, anh chỉ về phía trước: "Em nhìn xem."
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn theo hướng anh chỉ, thấy một dải sáng màu xanh bạc, đó là vô số sinh vật phù du tạo thành, lốm đốm như bầu trời đầy sao: "Đẹp quá."
 
 Cô ngẩng đầu nhìn lên mặt nước, xa xa có thể nhìn thấy một vầng trăng màu xanh nhạt, cúi đầu lại có thể nhìn thấy một dải ngân hà sáng chói, Tiểu Ngư hiếu động lướt nhẹ trên dải sáng xanh bạc, từng sinh vật nhỏ bé bị dọa sợ chạy tán loạn, khi bay lên cả đáy biển đều biến thành bầu trời đầy sao.
 
 Người ta nói bầu trời đầy sao đẹp nhất nhưng Diệp Cửu Cửu lại thấy dải ngân hà dưới đáy biển đẹp hơn, cô quay đầu nhìn Lăng Dư đang ngồi bên cạnh: "Em thật hâm mộ các anh, được sống ở một nơi đẹp như vậy."
 
 "Nhìn lâu cũng chán." Cá giống nhau, dải ngân hà cũng giống nhau, Lăng Dư đã nhìn cả trăm năm rồi. Diệp Cửu Cửu nghe ra sự cô đơn trong giọng nói của anh, lúc ăn cơm cô nghe các trưởng lão trò chuyện, đại khái biết được tộc người cá có tuổi thọ rất dài, cô giơ tay nắm lấy tay Lăng Dư: "Sau này em sẽ cùng anh ngắm."
 
 Lăng Dư nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: "Được."
 
 Hai người cùng ngắm, hẳn sẽ thú vị hơn.
 
 Diệp Cửu Cửu cười ừ một tiếng, cô quay đầu nhìn Tiểu Ngư, nhẹ nhàng kể lại chuyện nhìn thấy cánh hoa khi tắm chiều: "Có xa nơi đây không?"
 
 "Một ngày một đêm." Lăng Dư nói đến chuyện chính: "Gần đây đại trưởng lão cũng phát hiện trên vùng biển Lãng Quên trôi dạt rất nhiều cánh hoa lam tháng chín, chúng đều trôi về phía biển ngoài, nếu em không mệt, ngày mai chúng ta có thể lên đường."
 
 Diệp Cửu Cửu cũng muốn làm rõ càng sớm càng tốt: "Được."
 
 Tiểu Ngư không biết từ lúc nào đã trôi trở lại: "Đi đâu?"
 
 Diệp Cửu Cửu nói với cô bé: "Điểm tận cùng của biển."
 
 Tiểu Ngư lập tức nói: "Em cũng đi."
 
 Lăng Dư: "Em không được đi."
 
 Tiểu Ngư: "Anh đi được, tại sao em không được?"
 
 Lăng Dư: "Em còn quá nhỏ."
 
 Hai nơi cách nhau rất xa, giữa đường còn có rất nhiều chủng tộc nguy hiểm khác, không thể mang theo Tiểu Ngư.
 
 Tiểu Ngư tức giận ôm tay, ngồi phịch xuống cành san hô, rắc——
 
 "ÁI" Tiểu Ngư cùng với cành san hô gấy rơi xuống, rơi thẳng vào con trai trắng vừa mở ra, cô bé dịch mông một chút, may là không đau.
 
 Con trai trắng vô cớ gặp họa:...
 
 ".." Diệp Cửu Cửu cũng không ngờ cô bé lại ngồi gãy cành san hô to hơn cả người cô bé: "Em dùng sức làm gì?"
 
 "Em quên mất đây không phải ghế đẩu." Tiểu Ngư bơi lên lại, lập tức nằm lên đùi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, mông em đau quá, đáng thương quá-" Diệp Cửu Cửu trực giác cô bé còn lời muốn nói: "Rồi sao nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận