Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 669:

Chương 669:Chương 669:
 
 "Đến rồi sao?" Mặc dù không nhìn rõ nhưng Diệp Cửu Cửu lại có một cảm giác kỳ lạ, có lẽ là ở đó, cô hơi căng thẳng, tim đập cũng nhanh hơn một chút.
 
 "Đến rồi." Lăng Dư đã đến đây một lần cách đây rất lâu, lân đó anh đã phải xuyên qua lớp sương mù dày đặc tìm kiếm rất lâu mới tìm thấy, lần này đến lại dễ dàng tìm thấy nơi này, anh quay đầu nhìn Diệp Cửu Cửu sắc mặt tiều tụy, trong lòng dâng lên một tia lo lắng.
 
 Diệp Cửu Cửu không để ý đến sự khác thường của anh, vẫn nhìn chằm chằm về phía xa.
 
 Nơi này còn cách khá xa nhưng thực ra nước biển đã cạn, thân hình khổng lồ của cá thương long không thể đưa họ qua đó nữa, vì vậy mọi người ngồi trên lưng rùa biển đến đảo.
 
 Cá thương long khổng lồ, bạch tuộc đốm xanh khổng lồ và những con quái vật khác đều không đi theo, chỉ nhìn xa xa về phía mảnh đất đó, đây là mảnh đất duy nhất ở tận cùng biển Lãng Quên, mảnh đất nở đầy hoa lan xanh tháng chín trong mười nghìn năm trước.
 
 Cá thương long khổng lồ: "Cô thực sự nghĩ rằng con người đó là điện hạ sao?”
 
 Bạch tuộc đốm xanh: "Không phải điện hạ thì là ai?"
 
 Cá thương long: "Nhưng cô ta quá yếu, yếu đến mức chỉ cần một con sóng nhẹ cũng có thể đánh chết."
 
 Bạch tuộc đốm xanh: "Các anh quên rồi sao, lần cuối cùng đó điện hạ cũng yếu ớt như vậy?"
 
 Nói xong, cô quay người chìm vào làn nước biển tối tăm, biến mất không thấy tăm hơi.
 
 Rùa biển bơi một giờ, Diệp Cửu Cửu mới nhìn rõ hòn đảo này lớn đến mức nào, dài đến tận chân trời, dài đến vô tận, như thể cắt ngang vùng biển Lãng Quên.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn những cánh hoa lan xanh trắng ngày càng nhiều trên mặt nước, tươi mới như vừa mới hái, cô cúi xuống bốc một nắm cánh hoa, hương thơm nồng nàn, giống hệt như mùi hương cô ngửi thấy trong mơ.
 
 Lăng Dư cũng ngửi thấy mùi hương hoa lan thanh nhã dễ chịu này, giống hệt như mùi hương trên người cô, đôi mắt xanh lam sương mù của anh lại thêm một chút lo lắng, nếu cô thực sự là điện hạ, vậy cô còn thích anh nữa không.
 
 Diệp Cửu Cửu hỏi anh: "Sao vậy?"
 
 Lăng Dư mấp máy môi, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: 'Không có gì."
 
 "Được rồi." Tinh thần Diệp Cửu Cửu không tốt lắm nên không hỏi thêm anh, dựa vào vai anh nhìn về phía hòn đảo đó.
 
 Khi rùa biển bò lên bãi cát, Lăng Dư nhảy xuống trước, sau đó đỡ Diệp Cửu Cửu xuống.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn cả hòn đảo phủ đầy hoa lan xanh trắng, dày đặc đến mức không nhìn rõ đường, cô nhớ lại giấc mơ trước đó, vì vậy cô mạnh dạn bước về phía biển hoa này.
 
 Hoa lan xanh tháng chín khẽ lay động, ngay lập tức xuất hiện một con đường như trong mơ, trên đường trải đầy cánh hoa lan xanh trắng, uốn lượn về phía trước, dẫn đến nơi cô nằm mơ.
 
 Diệp Cửu Cửu xách chiếc váy lụa sa mà Lăng Dư đưa cho, nhẹ nhàng bước lên cánh hoa, ngay khi bước lên, cô lập tức cảm thấy cánh hoa đang sống, đang nhẹ nhàng cào vào lòng bàn chân cô, sau đó từ từ cuộn lên, quấn quanh mắt cá chân cô thành một vòng hoa.
 
 Cô có thể nhận ra cánh hoa không có ác ý, còn rất thích cô, Diệp Cửu Cửu nhìn những cánh hoa trước gió, bước lớn về phía trước.
 
 Hòn đảo này trông có vẻ không lớn nhưng biển hoa thực sự vô tận, giống như vùng biển Lãng Quên, không thấy được ranh giới.
 
 Cô chạy chậm lại, không biết cánh hoa dưới chân có bị gió do cô tạo ra làm lay động không, chúng bay lên, bay đầy trời, vô cùng lãng mạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận