Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 671:

Chương 671:Chương 671:
 
 Nhìn từ xa, cô lạnh lùng thoát tục, không nhiễm bụi trần, đứng trên cao, có một sự xa cách khiến người ta không thể chạm tới.
 
 Cho đến lúc này, chút tâm tư còn sót lại trong lòng Lăng Dư tan vỡ, anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi quỳ xuống một chân, cung kính nói: "Điện hạ, hoan nghênh người trở về."
 
 Khi Lăng Dư gọi một tiếng điện hạ, vùng biển Lãng Quên không có gió bắt đầu nổi gió, gió thổi vô số cánh hoa bay về phía Diệp Cửu Cửu.
 
 Những cánh hoa màu lạnh làm nổi bật Diệp Cửu Cửu giống như hoa sen tuyết trên đỉnh băng sơn, trong sáng lạnh lùng, kiêu ngạo đứng ở đó.
 
 Cô ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn những cánh hoa bay đầy trời, đưa tay đón lấy vài cánh hoa đang bay về phía mình, những cánh hoa thân mật cọ vào lòng bàn tay cô, sau đó quấn quanh cổ tay cô một vòng, biến thành một chiếc vòng tay đẹp và trang nhã.
 
 Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Lăng Dư không kìm được ngẩng đầu nhìn cô gái có khí chất lạnh lùng trong sáng, cô cứ như vậy đứng trên bậc thang cao, vẫn là người quen thuộc đó nhưng trông lại cao không thể với tới.
 
 Diệp Cửu Cửu cúi mắt nhìn Lăng Dư đang quỳ dưới đất, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô nhận ra sự hoảng loạn bất an trong mắt anh, cô từ từ bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt anh.
 
 Mỗi bước cô đi, tim Lăng Dư lại đập thình thịch, anh sợ Cửu Cửu thích cười biến thành điện hạ Cửu Khanh không có thất tình lục dục, từ nay vứt bỏ quá khứ không muốn nhìn anh thêm lần nào nữa.
 
 Diệp Cửu Cửu chậm rãi bước đến trước mặt anh, nhìn đôi mắt xanh lam sương mù u ám của anh, trong mắt anh chỉ có mình cô: "Anh sợ cái gì?
 
 Lăng Dư nghe thấy giọng nói bình tĩnh không chút cảm xúc của cô, hơi thở nghẹn lại: "Sợ em quên anh."
 
 "Không quên." Giọng điệu của Diệp Cửu Cửu vẫn nhàn nhạt, cô từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Lăng Dư lên, ngắm nhìn khuôn mặt vô cùng mỹ lệ này.
 
 Lăng Dư không né tránh, hy vọng có thể nhìn thấy nhiều thông tin hơn trong mắt cô, đáng tiếc là không có gì cả, lạnh nhạt như thể không quen biết.
 
 "Đứng lên đi." Diệp Cửu Cửu buông cằm anh ra, quay người bước đi trên những cánh hoa mềm mại.
 
 Lăng Dư lập tức đứng dậy đi theo, vừa định đến gần thì hai con rắn đỏ bên cạnh Diệp Cửu Cửu liền "xì xì" thè lưỡi rắn, đe dọa không cho anh đến gần.
 
 "Suyt." Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn hai con rắn mắt đỏ rực.
 
 Hai con rắn đỏ lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn thu nhỏ lại rồi quấn quanh mắt cá chân trắng ngần của Diệp Cửu Cửu, ngoan ngoãn không kêu tiếng nào nữa.
 
 Diệp Cửu Cửu đi đến nơi có thể nhìn thấy mặt biển rộng lớn, ngồi xuống tảng đá bên cạnh nhìn ra biển, nước biển xanh thẳm như ngọc lục bảo, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
 
 Bây giờ nhìn thấy biển này và cảm giác trước đây hoàn toàn khác, không còn bí ẩn, cũng không còn nguy hiểm, chỉ là một vùng biển bị thời gian lãng quên mà thôi.
 
 Lăng Dư đứng sang một bên, không chớp mắt nhìn Diệp Cửu Cửu tóc dài hơn rất nhiều, không cam lòng hỏi một câu: "Em đang nghĩ gì vậy?"
 
 Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn Lăng Dư cẩn thận, dường như đang cân nhắc điều gì đó, nheo mắt lại: "Anh nói xem?"
 
 Lăng Dư bị giọng điệu lạnh lùng của cô làm cho hơi hoảng: "Không biết."
 
 "Bạn trai như anh thật vô dụng." Diệp Cửu Cửu nhấc chân đá nhẹ vào chân Lăng Dư, khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói lạnh lùng của cô trở nên mềm mại hơn một chút: "Em đã gần một ngày không ăn gì rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận