Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 695:

Chương 695:Chương 695:
 
 "Cửu Cửu, sao chị thông minh thế, sao biết em muốn ăn cơm tẻ vậy?"
 
 "Chị không biết." Diệp Cửu Cửu nhìn đứa nhỏ: "Em muốn ăn cơm tẻ sao?"
 
 Tiểu Ngư gật đầu, bẻ ngón tay đếm: "Muốn ăn cơm tẻ, muốn ăn chân giò, muốn uống trà sữa..."
 
 Bạch tuộc lớn và những người khác dựng tai nghe Tiểu Ngư nói: "Hút-"
 
 "Nghe tên mấy món này chắc là ngon lắm."
 
 "Chắc chắn rồi, không thấy tiểu điện hạ khen ngợi như vậy sao?"
 
 "Thực sự tò mò không biết những món ăn mà tiểu điện hạ nói rốt cuộc trông như thế nào?"
 
 Bạch tuộc lớn cắn một cái chân gà: "Chỉ có tôi tò mò hơn, rốt cuộc là nơi nào mới có thể làm ra nhiều món ăn kỳ lạ như vậy?"
 
 "Tôi cũng tò mò." Cha của bạch tuộc lớn cũng rất tò mò, nhưng nghĩ lại thì đại nhân Cửu Khanh là thần, nơi cô ấy ở chắc chắn là tiên cảnh.
 
 Những người khác cũng tự động tưởng tượng ra một phen tiên cảnh thắng địa cùng vô số món ăn ngon, còn những gì không rõ ràng thì không biết nhưng có một thứ chắc chắn là món gà hầm này.
 
 Diệp Cửu Cửu nhận thấy lại có thêm một số tín niệm, mặc dù so với những gì cô cần thì vẫn còn rất ít nhưng cô vẫn rất vui, người ta vẫn thường có câu tích tiểu thành đại mà.
 
 Ăn thêm một lúc nữa, canh gà hầm nấm của Diệp Cửu Cửu cũng gần xong, cô hớt lớp mỡ bên trên, múc cho Tiểu Ngư và mình mỗi người một bát canh, Lăng Dư cũng giúp cha mẹ và mình múc thêm một phần. Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng thổi, sau đó uống một ngụm nhỏ, hương vị tươi ngon trong ký ức ùa về, khiến cô có cảm giác như đang ở trong sân nhà: "Vẫn ngon như vậy."
 
 Đức vua khen ngợi Tiểu Ngư ừm ừ một tiếng: "Uống siêu ngon."
 
 Mẹ nhân ngư cũng rất thích: "Thật không ngờ canh có thể nấu ngon như vậy, tôi tưởng giống như món súp cá hôm qua..."
 
 "Cửu Cửu nấu là ngon nhất." Tiểu Ngư quay đầu nhìn Lăng Dư bên cạnh: “Đúng không anh trai?"
 
 Lăng Dư gật đầu đồng ý.
 
 "Cửu Cửu nấu gì cũng ngon." Tiểu Ngư cúi đầu uống hết một bát canh, sau đó quay đầu nhìn Lăng Dư: "Anh múc cho em thêm một bát nữa."
 
 Lăng Dư ngẩng đầu nhìn cái nồi đã cạn: "Hết rồi."
 
 "Á2" Tiểu Ngư nhìn về phía đang nấu canh, xa xa thấy bên cạnh nồi có một nhóm tộc nhân quây lại, mỗi người đều cầm một cái vỏ sò nhỏ hoặc ốc biển nhỏ đựng canh.
 
 Cua hoàng đế: "Uống đồ nóng hổi khác với ăn cá lạnh, cảm thấy ấm áp"
 
 Đồi mồi thích tắm nắng: "Tôi thấy uống cũng khá thoải mái, cũng rất ngon, còn muốn uống thêm một bát nữa."
 
 Bạch tuộc lớn gật đầu đồng tình: "Nếu tôi biết nấu món này thì tốt rồi."
 
 Nói xong, hắn phát hiện Tiểu Ngư đang tủi thân nhìn mình: "Tiểu điện hạ?”
 
 Tiểu Ngư không cam lòng hỏi: "... Anh uống hết rồi sao?"
 
 Bạch tuộc lớn cười gượng: "Tiểu điện hạ, hết rồi."
 
 Tiểu Ngư chưa ăn đủ, chớp chớp mắt, chu môi, vừa khóc vừa nhìn bạch tuộc lớn: “Anh không chừa lại cho em một chút nào."
 
 Bạch tuộc lớn nào biết tiểu điện hạ lại ăn khỏe như vậy, hắn cười gượng đưa cái bát lớn bằng vỏ dừa trong tay cho Tiểu Ngư: "Chia cho em một ít."
 
 "Không cần" Tiểu Ngư quay đầu về phía Diệp Cửu Cửu làm nũng: "Không có."
 
 "Không có thì thôi.' Diệp Cửu Cửu thấy bụng Tiểu Ngư chắc là đã no rồi.
 
 Tiểu Ngư xoa bụng: "Tối nay chúng ta lại ăn nó được không?" Diệp Cửu Cửu cười nhìn động tác nhỏ của cô bé: "Không còn gà nữa."
 
 Tiểu Ngư chỉ vào hướng rừng: "Chúng ta đi bắt."
 
 "Hôm nay đã muộn rồi, không đi nữa." Diệp Cửu Cửu xem thời gian đã gân bốn năm giờ chiều rồi, đi nghỉ ngơi một chút rồi rửa mặt đi ngủ thôi: "Ngày mai hãy đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận