Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 715:

Chương 715:Chương 715:
 
 Diệp Cửu Cửu ướt sũng bò ra khỏi mặt nước, đợi thở đều rồi mới mở cửa đi ra ngoài, trong sân vẫn như thường, không có gì khác thường, cô đưa Tiểu Ngư vào phòng tắm tắm rửa, hai người thay quần áo xong mới nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi.
 
 Diệp Cửu Cửu cầm điện thoại xem gần đây có ai liên lạc với mình không, Lưu nãi nãi và thợ sửa chữa thì không nhắn tin cho cô, chứng tỏ gần đây nhà cửa vẫn bình thường, còn lại toàn là tin nhắn của Cao Viễn, Chu Chu hỏi cô bao giờ khai trương.
 
 Mỗi sáng tối đều hỏi, càng về sau càng sốt ruột, cảm giác như muốn chui vào điện thoại kéo cô ra khai trương vậy.
 
 Tiểu Ngư nằm sấp trên ngực cô, cố nghiêng đầu hỏi: "Cửu Cửu, chị đã gọi đồ ăn ngon chưa?"
 
 Diệp Cửu Cửu: "Chưa, chị đang xem tin nhắn của người khác."
 
 Tiểu Ngư ồ lên một tiếng: "Vậy chị xem nhanh đi, xem xong chúng ta đi ăn đồ ngon."
 
 "Em về với chị là để ăn nhiều đồ ngon hơn đúng không?" Diệp Cửu Cửu cười vỗ nhẹ vào mông cô bé, sau đó tiếp tục xem tin nhắn của người khác.
 
 Bị vạch trần, Tiểu Ngư che mặt, cười khúc khích hai tiếng rồi lại ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn Diệp Cửu Cửu xinh đẹp, nhìn mãi cô bé đột nhiên phát hiện trên cổ Diệp Cửu Cửu có vết đỏ, cô bé tò mò sờ sờ: "Cửu Cửu, chị bị muỗi đốt sao?"
 
 "..." Diệp Cửu Cửu cười gượng một tiếng, là anh trai em, một con muỗi lớn.
 
 Cô khẽ ho một tiếng, chuyển sự chú ý của cô bé: "Có muốn sang bên cạnh xem nhà hàng sửa chữa thế nào không? Muốn đi thì đi giày vào."
 
 Lúc này đã gần tháng mười một, gió thu se se, hơi lạnh.
 
 Hai người đi giày và mặc áo khoác, nắm tay nhau đi ra ngoài, đi đến nhà hàng phía trước thì thấy cảnh vật đã thay đổi rất nhiều, bàn ghế, cây cối trước đây đều không thấy đâu, trống rỗng không còn gì. Tiểu Ngư kinh ngạc kêu lên: "Cửu Cửu, có người ăn trộm bàn của chúng ta."
 
 "Không phải ăn trộm, có lẽ là thợ sửa chữa giúp chúng ta dọn hết bàn đi." Diệp Cửu Cửu nhìn vào bức tường chung với cửa hàng bên cạnh, đã có thêm một cánh cửa, qua khung cửa chưa lắp cửa có thể nhìn thấy không gian bên cạnh: "Nhìn kìa, bên đó có thêm một cánh cửa."
 
 "Tường đâu?" Tiểu Ngư chạy lon ton đến đó, thò đầu nhìn trái nhìn phải, sao về nhà một chuyến, ở đây lại thay đổi hết rồi?
 
 Diệp Cửu Cửu đi về phía cô bé: "Bị đập rồi."
 
 Tiểu Ngư không hiểu: "Tại sao họ lại đập tường của chúng ta?"
 
 Diệp Cửu Cửu giải thích: "Chị bảo họ đập."
 
 Tiểu Ngư: "Tại sao lại đập?"
 
 "Vì muốn thông hai cửa hàng với nhau." Diệp Cửu Cửu nắm tay cô bé đi sang bên cạnh, vừa bước vào phạm vi bên cạnh là có thể nhìn thấy khu vực nối liền cửa trước với sân sau có thêm một tấm kính trong suốt rất dài, bên dưới kính là khoảng trống, sâu khoảng một mét, nhìn giống như cầu kính treo trong thủy cung, bên dưới sẽ có động vật biển bơi qua bơi lại.
 
 Tâng một của nhà hàng bên cạnh được ngăn cách bằng gỗ màu nguyên bản, cửa ra vào sát cổng, như vậy tránh cho người đi vào từ nhà số 99 có thể nhìn thấy ngay tình hình nhà hàng bên này.
 
 Đi vòng qua vách ngăn rỗng sang bên này, nhà hàng trống rỗng, không có gì cả nhưng đã lắp kính trong suốt một chiều và đèn hình trụ mới, trông đơn giản, sạch sẽ, vừa thời trang vừa có chút hương vị.
 
 Bên trong vách ngăn, sát tường có một cầu thang gõ, đi theo cầu thang lên trên thì thấy sàn gỗ, cửa sổ trên tầng cũng đã được thay hết, cửa sổ hướng ra sân sau đã được đóng lại, chỉ còn lại mặt hướng ra phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận