Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 149: Vì Chúng Sinh Mở Ra Thần Đạo

“Đây là ai?”
Rầm!
Một quang mang màu đỏ sậm hiện lên, chói cả mắt, lóe sáng toàn bộ vương đô Cthulhu trên không.
“Vĩnh dạ tam thập thiên!”
Charlotte tay cầm trường kiếm, mạnh mẽ vung lên. Một đạo Vĩnh Dạ Chi Đồng sáng như tuyết ở trong bóng tối bộc phát ra màu đỏ sẫm, tinh thần lực khủng bố bùng nổ, tràn ngập toàn bộ vương đô Cthulhu.
Do không kịp chuẩn bị trước nên đã có không ít vu sư trong giáo phái Tà Thần rơi vào vùng tâm linh của vu thuật, và có thể đều sẽ tử vong trong cơn ngủ say.
“Charlotte....”- Tà Thần Cthulhu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía quang mang đỏ sẫm đang bùng nổ kia,“Các con dân vu sư của ta, mau trốn vào trong không gian trong ma hộp của đại học Victoria.”
“Chạy mau!!”
“Chạy mau!!”
“Là Charlotte, dư nghiệt của tam đại vương quốc!”
Ngay lập tức, thân hình Tà Thần Cthulhu trở nên rối loạn , vô số vu sư khóc rống lên, chen chúc thành một đoàn đông nghìn nghịt, chạy như điên về phía đại học Victoria.
“Quy thuận giáo phái Tà Thần tà ác, những người như các ngươi không xứng làm người....”- Charlotte thản nhiên cười, lộ ra thần thái tàn nhẫn của hội cứu thế Tường Vi năm đó.
Bùm!
Một tia sáng lớn lóe lên, toàn bộ thân thể của Tà Thần Cthulhu đều bị chấn động, dưới lực lượng khủng bố của Bán Thần Charlotte, đã có một số lượng lớn vu sư tử vong.
“Charlotte chết tiệt….....”- Tà Thần Cthulhu hơi tức giận.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể tùy ý để cho Charlotte tàn sát con dân ở trên người hắn.
Bởi vì phần lớn sức mạnh của hắn đều đã dùng để kiềm chế “Nỗi sợ hãi không thể diễn tả” của bản thân. Một khi sức mạnh phản kích bộc phát, thì ngược lại trong nháy mắt sẽ giết chết toàn bộ con dân của vương đô, không trừ một ai.
Sau một lúc lâu, gần như hầu hết con dân đều đã được sơ tán, số còn lại thì bị Charlotte tàn sát hơn phân nửa, trường kiếm Pandora trong tay nàng lại càng thêm đỏ tươi, mang theo oán lực kinh khủng.
“Charlotte...”
Tà Thần Cthulhu bắt đầu chậm rãi thức tỉnh, cuối cùng cũng hoàn toàn giải phóng sức mạnh của mình.
“Nỗi sợ hãi không thể diễn tả” đã thức tỉnh!!
Thế giới thoáng cái liền trở nên u ám, vô số mây đen dày đặc tụ lại, càng ngày càng dày, càng ngày càng đen, vây quanh thân hình to lớn của Tà Thần Cthulhu.
Toàn bộ Tà Thần đều bắt đầu chậm rãi chấn động, mặt đất cũng nhanh chóng rung chuyển, trên da của Tà Thần bắt đầu nổi lên một đám thịt mầm đỏ tươi quỷ dị, giống như là vô số cánh tay rậm rạp, khuấy động lên hơi thở quỷ dị và hắc ám.
…......
Phía mặt đất xa xa, là thành thị phụ thuộc bên ngoài vương đô Cthulhu, có vô số gia đình vu sư và người dân bình thường sinh sống tại đó.
Trên đường phố, tất cả người dân đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bị một rừng cánh tay đâm thủng.
Ầm ầm ầm!!
Tà Thần to lớn đứng lên, người khổng lồ cao sáu nghìn trượng này cũng phải cao tới hông của Hứa Chỉ, trong nháy mắt đã làm mặt đất sụp đổ, núi non cấu tạo nên ghế dựa cũng ầm ầm sập xuống, phảng phất như là đến diệt thế vậy.
Trên thân thể của Tà Thần Cthulhu, thi thể của những Vu Sư không kịp chạy trốn hoặc là bị Charlotte giết chết đều hóa thành cơn mưa huyết nhục, rơi xuống người dân trên mặt đất, sền sệt lại mang theo mùi tanh.
A!!!
Vô số người thét chói tai, ngẩng đầu nhìn lại.
“Không nên nhìn!!!”
Có người hét lên trong tê tâm liệt phế.
Nhưng mà vẫn có người nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy thân thể của Tà Thần Cthulhu, họ liền cảm thấy không thể diễn tả được, bọn họ lập tức nhịn không được ôm đầu sau đó rơi vào trạng thái điên cuồng, kêu rên nức nở, không đến vài giây sau đều bị chảy máu thất khiếu mà chết.
“Không được nhìn thẳng vào Thần!”
Có một nữ vu kêu lên một cách thê lương, bởi vì sợ hãi tột độ nên nước mũi nước mắt của nàng đều điên cuồng chảy xuống, thanh âm gào thét cắt qua bầu trời đen tối, “Không được ngẩng đầu lên xem, chỉ nên cúi đầu chạy trốn thôi! Người đứng đầu thế giới vĩ đại đã sống lại, chạy mau!”
“Chạy a!”
“Ta không có muốn chết!!”
Nhất thời liền có vô số tiếng kêu rên thê lương mà điên cuồng, khắp nơi đều là đám người chạy trốn.
Một bên khác, trên đường phố của một thành thị, tại một quầy bán đồ trang sức nhỏ.
Một thiếu nữ tóc vàng xinh xắn, tay ôm một quyển sách màu đen rất dày, đang quan sát một số đồ trang sức,
“Cái khuyên tai này có đẹp không?”
Bao nhiêu năm qua, chiếc ma hộp Pandora được sử dụng như một không gian luyện kim, nhưng đó cũng chỉ là một phần nhỏ. Còn đại bộ phận ma hộp đều bị xem là vật thay thế cho kim loại, được dùng để làm thành các loại dụng cụ, bao gồm cả trang sức.
“Ngươi điên rồi! Còn không mau chạy!”- Quán chủ là một người đàn ông trung niên, lập tức bỏ lại toàn bộ trang sức, điên cuồng chạy trốn cùng với đám người kia.
“Lynda, cô cũng chạy trốn đi, nhớ không được nhìn thẳng vào Tà Thần.”
Quyển sách trong tay thiếu nữ đột nhiên lên tiếng,
“Chỉ cần đừng nhìn thẳng vào hắn là được... Tà Thần Cthulhu vì để tận lực không giết chết con dân của mình nên sẽ không phát ra âm thanh nào đâu.”
“Ta đã biết.”- Lynda cười nhẹ.
Nàng vẫn điềm đạm trước sau như một, không nghĩ thêm bất cứ gánh nặng gì, nhưng mà đột nhiên lại có một cỗ bất an tràn ngập trong lòng:
“Ngươi nhất định phải sống sót trở về.”
“Sẽ không có việc gì cả.”- Quyển sách màu đen cũng lộ ra một tia ôn nhu,
“Ta sẽ thay thế sử quan của Quang Minh Giáo Hội chúng ta, ghi lại thời khắc lịch sử cuối cùng của thế giới vu sư này!....... Ta đang mang theo hy vọng của ba người còn lại, sẽ cố gắng vì vong hồn của bọn họ mà truyền đạt lại tin tức.”
Lynda bỗng nhiên cười rộ lên, gương mặt xinh đẹp động lòng người, nỉ non nói:
“Ta đang nhớ tới thời điểm chúng ta lần đầu gặp mặt, khi đó ngươi toàn nói những lời kỳ quái, khoảng thời gian thú vị kia thật khiến người ta hoài niệm, những lời nói tục tĩu bẩn thỉu kia, ngươi có thể nói lại một lần không?”
Quyển sách màu đen ngây ra một lúc, cười rộ lên, đọc lại từng câu, giống như là đang cảm thán thời gian năm đó vậy.
“Mỹ nữ, chúng hẹn gặp sau nhé?”
Rầm.
Huyết nhục khắp bầu trời rơi xuống mặt đất, rơi trên khuôn mặt nàng.
“Mỹ nữ, có thể nhẹ nhàng vuốt ve thân thể ta rồi viết tên lên người ta không.”
Trong sự hỗn loạn từ tiếng la hét tuyệt vọng của người qua đường, cỗ thanh âm đó cơ hồ là không thể nghe thấy, nhưng Lynda vẫn tiếp tục nghe, bước từng bước nhỏ về phía trước.
“Như vậy ta có thể may mắn được nàng làm thành áo da thú rồi mặc ở trên người sao?”
Lynda ôm quyển sách màu đen một cách ôn nhu, mỉm cười, hoảng hốt như hoàn toàn nhớ lại năm đó, từng màn hài hước trong thư phòng kia.
“Xin hãy nghiêm túc liếm mỗi một trang sách, hôn môi với ta.”- Lời còn chưa dứt.......
“Được.”
Trong màn mưa máu bay tán loạn, thiếu nữ tóc vàng nhẹ nhàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lại mang theo thần sắc ôn nhu, đôi môi phấn hồng chậm rãi in ở trên trang sách, vào thời khắc đó, hình ảnh kia đẹp đến mức không gì có thể sánh được.
“Nàng...” Hắn ta kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra.
Lúc thiếu nữ hạ môi xuống cũng là lúc những giọt nước mắt trong suốt đồng thời rơi xuống trang sách, dừng lại ở trên người hắn, khiến hắn ta không nhịn được theo bản năng........
Chụp màn hình.
---------
Bạn cần đăng nhập để bình luận