Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 190: Một Hủy Một Thành Vì Một Kiếp!

Lại ba tháng tiếp theo.
“Cảnh giới thứ năm: Đạo Cung, đến cảnh giới này, có năng lực nghiền đá nứt sông, có thể mở ra một căn nhà lớn trong cơ thể của mình!”
Thì ra, cảnh giới thứ năm gọi là…Đạo Cung?
Ánh mắt mọi người trở nên nóng rực, hô hấp bắt đầu dồn dập hơn, vội vàng lắng nghe.

Lại ba tháng sau.
“Cảnh giới thứ sáu: Động Thiên, có thể thu nạp trời đất của một phương…”

Lại ba tháng.
“Cảnh giới thứ bảy: Động Hư, có thể lập ra tông môn, giáo phái, xây dựng ra một thế giới nhỏ ở trong cơ thể…”

Toàn bộ mọi người đều say mê lắng nghe, thì ra, sau cảnh giới thứ tư, còn có ba đại cảnh giới nữa, Đạo Cung, Động Thiên, cuối cùng tới cảnh giới thứ bảy Động Hư, vậy mà lại có thể sáng lập ra một thế giới nhỏ luôn sao?
Đúng là không thể tưởng tượng được!
Đây không phải là gần tới cảnh giới hiện tại của Đạo Quân sao?
Khai thiên lập địa, diễn biến ra sinh linh vạn vật.
Sáng tạo ra một thế giới nhỏ, đây chính là năng lực cực hạn mà sinh mệnh chúng ta có thể đạt được ư? Gần giống với sức mạnh của Đạo Quân sao?
Bọn họ không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc mừng rỡ, đây đã là giới hạn mà bọn họ có thể nghĩ tới được.
Dù sao, bản thân họ cũng là sinh mệnh do Đạo Quân tạo ra, dựa theo lẽ thường mà suy nghĩ, thì bất luận thế nào họ cũng không thể vượt qua được người tạo ra mình.
Cảnh giới Động Hư thứ bảy này được giảng trong khoảng bảy ngày bảy đêm. Toàn bộ sinh linh đều như si như say, giống như ánh sáng chiếu rọi ra một con đường, vốn dĩ bị kẹt chặt tại cảnh giới thứ tư, hiện tại đột nhiên được khai sáng liên tiếp ra cảnh giới thứ năm, thứ sáu, thứ bảy. Điều này khiến cho bọn họ có một loại cảm giác mỹ mãn say mê, bỗng nhiên có loại tâm tình dù cho bây giờ có bảo họ đi tìm đường chết, bọn họ cũng sẽ không oán không hận.
Cuối cùng, sau khi cảnh giới thứ bảy được nói xong, cả người bọn họ không nhịn được mà run cả lên, đứng dậy tính rời đi, định trở về suy nghĩ kỹ càng lại.
Nhưng mà giây tiếp theo, lại có một giọng nói trầm lắng truyền đến:
“Ba tháng sau, giảng cảnh giới thứ tám…”
Xôn xao!
Toàn bộ thế giới chợt trở nên yên tĩnh.
Cảnh giới thứ bảy không phải là cực hạn, còn có cảnh giới thứ tám nữa ư?
Cảnh giới thứ bảy đã có thể sáng tạo ra một thế giới nhỏ, vậy cảnh giới thứ 8, chẳng lẽ có thể đạt tới vị trí hiện tại của Đạo Quân…
Trong đầu của bọn họ không kiềm được mà bật lên một ý nghĩ khó tin: Lẽ nào, những sinh linh như chúng ta cũng có thể đạt tới được trình độ như cảnh giới hiện tại của Đạo Quân.
Hô hấp của toàn bộ Cổ Thần đều trở nên dồn dập: Ba tháng sau!!
Hiện tại, ai cũng nghĩ rằng Đạo Quân đang ở cảnh giới thứ tám, dù sao Đạo Quân cũng đã sáng tạo ra được một thế giới.
Trên thực tế, hiện tại, nàng chỉ mới tới cảnh giới thứ sáu: Động Thiên, tương đương với vu sư cấp sáu Truyền Thuyết của thế giới Vu Sư mà thôi, chỉ cao hơn bọn họ 2 cấp. Chẳng qua là nàng thông qua suy luận nên đoán ra 2 cảnh giới sau.
Sau khi giảng xong cảnh giới thứ bảy Động Hư, trong Lăng Thiên Cung, Phượng Hoàng nghe thấy tiếng thở dài của mình vang lên.
“Ta muốn giảng cảnh giới thứ tám- Hỗn Nguyên, tương ứng với vu sư cấp tám Thần Thoại của thế giới Vu Sư, con đường ta đã nghĩ ra được, lý thuyết cũng đã hoàn thiện…Mở đường vì thiên hạ, cũng là mở đường cho chính ta, có vô số thi cốt của kẻ mạnh, mới có thể sinh ra một vị thần linh…”
Nàng bỗng nhiên nhớ tới sự hủy diệt của nền văn minh vu sư năm đó. Elmin thành Thần, cũng do có vô số kẻ mạnh chết đi, đứng trên vô số hài cốt của vu sư, mới có thể tạo nên một sinh mệnh vĩ đại được như vậy.
Nàng chậm rãi thì thào,
“Thần linh…sắp đến lượt ta rồi, ta có công khai thiên lập địa nên thế giới này, muốn giáng đại nạn xuống cho sinh mệnh của nền văn minh trong thế giới này cũng không quá phận đúng không?”
Nàng chậm rãi cảm thụ thức hải, nơi này cũng là một vùng trong không gian. Thân hình Phượng Hoàng của nàng vẫn luôn sống ở trong đó, giống với tình cảnh năm đó của Elmin.
“Sức mạnh của thần linh, quả thực là thứ khiến cho con người ta muốn hướng tới.”
Nàng ngồi trên đế tọa như một bức tượng bất biến, ánh mắt hướng về phía xa xa.
“Từ lúc khai thiên lập địa tới nay cũng đã 200 năm rồi, các vị thần cổ đại và bộ lạc loài người hoang dã, vốn dĩ hai tộc đã oán hận nhau từ lâu, ta vẫn luôn đè ép xuống. Tới khi vùng đất này lớn tới một trình độ nhất định, oán hận chất chứa từ lâu chắc chắn sẽ bùng nổ, thiên địa sẽ nghênh đón một đại nạn đẫm máu. Ta đã làm quá nhiều, hiện tại, phải nhân cơ hội này mà vượt qua, đột phá Bán Thần, trở thành thần linh. Có câu nói, một hủy một thành vì một kiếp, trận đại nạn sắp tới gọi là: Kiếp…Đại kiếp nạn của thiên địa đi.”
Lại ba tháng trôi qua cực kỳ gian nan.
Nhóm Cổ Thần rốt cuộc cũng lần thứ 2 tụ họp lại Lăng Thiên Cung, ngồi trên đệm hương bồ.
Từng vị Thần sơ khai thiên địa, Mặt Trời, Ngôi Sao, Gió, Mây, Mặt Trăng, cùng với một gốc cây Thanh Liên, tổ nhân Hư Hữu Niên đều hội tụ lại, khí tức năm màu giao nhau, tráng lệ mà duy mỹ.
“Cảnh giới thứ tám, Hỗn Nguyên.”
Oanh!!
Giọng nói vừa mới hạ xuống, tựa như tiếng sấm đầu tiên trong thiên địa, chấn động thiên hạ.
“Cái gọi là Hỗn Nguyên, là sự khởi đầu, bao hàm tất cả! Hỗn Nguyên là một, cũng là vạn vật! Sinh ra thiên địa, Đạo Quả gửi hư thiên, trải qua vạn kiếp mà trở nên bất diệt…”
Rầm!
Bỗng nhiên giây tiếp theo, giọng nói trong Lăng Thiên Cung đột nhiên im lặng, Đạo Quân không phát ra tiếng gì nữa.
Chúng thần xung quanh cũng cảm ứng được cái gì, hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, một Mặt Trời đứng lên, đưa tay chộp giữa không trung, cực kỳ phẫn nộ, quát lên một tiếng lớn vang vọng cả thiên địa,
“Chuột nhắt phương nào! Lại dám đến Thiên Giới, nghe lén Đạo Quân chúng ta giảng đạo!”
Rầm.
Một đống dây leo vặn vẹo cùng một chỗ cứ thế bị bắt ra.
Manh Muội: ????
Xảy ra chuyện gì vậy??
Liều mạng để bắt ta?
Manh Muội có hơi bối rối, nàng vừa mới xuyên qua đường hầm thế giới thì cảm thấy giống như bị ném từ trên cao xuống, đúng lúc rơi ở bên cạnh.
“Nơi này không phải là thế giới Vu Sư sao?”
Nàng sợ ngây người, không nhịn được mà nhìn bốn phía.
Một cung điện to lớn huy hoàng mang phong cách cổ xưa được xây dựng ở trên bầu trời, kèm theo đó là một đám sinh vật cổ xưa đang ngồi trên đệm hương bồ. Cho dù chín Mặt Trời có thu liễm lại ánh sáng, nhưng vẫn là một cái quả cầu lửa rất tròn, chính giữa quả cầu lửa mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của một Kim Ô xinh đẹp.
“Nháo cái gì vậy, chín Mặt Trời, là đang họp sao?”
Nàng cười ngượng hai tiếng rồi quay đầu đi.
Vị này…lẽ nào là Mặt Trăng?
Chúa ơi là Mặt Trăng!
Mặt Trời ngồi trên đệm hương bồ thì cũng thôi đi, đằng này Mặt Trăng cũng ngồi xuống??
Mông không nóng sao?
Nàng nhìn tiếp, trên đệm hương bồ đều là những sinh vật kỳ quái khủng bố, một gốc cây Thanh Liên, một người nguyên thủy mặc đồ da thú, đủ mọi thể loại…
Đây là Thiên Cung? Tư thế này, chẳng lẽ là đang giảng đạo hả?
Đây là thế giới gì vậy?
Má ơi! Ngay cả Mặt Trời cũng có tới chín cái, còn ngoan ngoãn ngồi trên đệm hương bồ. Như vậy, người giảng đạo là vị nào, là sinh vật khủng bố như thế nào?
Cả người nàng lập tức nổi lên từng trận da gà!
“Các vị đại lão, ta đi nhầm cửa thôi, có thể làm bộ như không nhìn thấy ta được không? Các người cứ tiếp tục, các người cứ tiếp tục đi!”
Nàng cười ngượng hai tiếng, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống, chậm rãi lùi về phía sau, nhìn một đám Mặt Trời, Mặt Trăng khủng bố đang ngồi trên đệm hương bồ. Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt lộ ra sự phẫn nộ, tức giận tới mức gần như sắp phun lửa.
“Ông trời ơi! Ta không bao giờ giả bộ ngầu nữa.”
Cuối cùng, nàng cũng không nhịn được, lòng bàn chân như muốn nhũn ra, lập tức lén chụp màn hình lại, đăng lên mạng, điên cuồng xin giúp đỡ!
-----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận