Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 203: Thay Thế Các Vị Thần

Thiên Đồ nhìn nhóm người trước mặt:
“Từng người Vu Tộc các ngươi đã kế thừa sức mạnh của ta, khí lực dũng mãnh, có lực khôi phục cường đại, đều dường như là thân xác bất tử. Nhưng các ngươi cần phải ẩn nấp để tu luyện, để cho Nhân Tộc thu hút sự chú ý phía trước cho…”
Xung quanh có một số người cảm thấy lo lắng.
Thiên Đồ bật cười, cổ vũ lòng người:
“Đều đến đọc cùng ta, lịch sử nhân loại là lịch sử chiến đấu chống lại thiên nhiên, là bài thánh ca của lòng dũng cảm! Đánh bại cái ác ... đánh bại Cổ Thần! Cái chết không thể đè ép sống lưng của chúng ta, phá hoại thân thể của chúng ta!”
Mười lăm năm nữa lại trôi qua.
Chín vị Cổ Thần Thái Dương trên trời mơ hồ xuất hiện sự mất kiên nhẫn.
“Trên trời lại có dị động, ta lại lên trời một chuyến.”
Hư Hữu Niên đã biến thành một ông già tóc trắng, run rẩy, không đủ sức chống để đỡ cơ thể.
“Phụ thân.”
Bên cạnh, một số hậu duệ bao gồm Hư Văn Đồ, muốn nói lại thôi.
Sau khi Đạo Quân lui về ở ẩn, thiên giới dần dần bị kiểm soát, và thần chức chấp chưởng giới luật trời của Hư Văn Đồ cũng bị tìm một lý do để loại bỏ.
“Phụ thân, xin hãy mang theo tu vi của chúng con.”
Bọn họ do dự một lúc, rồi mở ra ​​thức hải.
Thân hình già nua hư ảo đang ngồi trên da thú của Hư Hữu Niên bình tĩnh nhìn những đứa con của mình đứng trước mặt.
Thế hệ nhân tài mới của bộ lạc loài người dần xuất hiện trước mặt họ:
“Xin hãy mang theo chúng con.”
Hư Hữu Niên già nua bình tĩnh nhìn bọn họ.
Mỗi người ở đây đều là kỳ tài, thậm chí có không ít người tài năng không thua kém gì hắn, nhưng bọn họ ...
Thời gian quá ngắn rồi.
“Lão nhân, ngươi lại tới rồi.”
Trong Kiến Mộc sâu kín truyền đến một tiếng thở dài.
Nàng không ngờ rằng nhân loại da thú cường tráng cùng nghe giảng đạo trên đệm hương bồ năm đó thế nhưng lại sẽ đi đến ngày hôm nay.
“Địa Mẫu Thanh Đằng.”
Thân ảnh già nua của Hư Hữu Niên chậm rãi đi tới Thiên Giới, từng bước một, phát ra cảm xúc tang thương:
“Ngài là vị Cổ Thần duy nhất khác biệt với những người khác…”
Kiến Mộc im lặng một lúc, đột nhiên một dải tơ liễu rơi vào người hắn:
“Trở về đi, ngươi không nên chết nhanh như vậy... Hãy lấy đi một phần cơ thể của ta, nó thuộc về ngươi, có thể giúp ngươi tìm được cách trở nên mạnh mẽ hơn.”
Hư Hữu Niên sững sờ, nhận lấy tơ liễu, choáng váng và quay đầu lại.
Ba năm nữa lại trôi qua.
Hư Hữu Niên có đột phá, lại lên Thiên Giới lần nữa, đầu tóc bạc bay điên cuồng. Hắn ngồi ở trước Thần Điện Thái Dương.
“Ta ngồi ở đây một tháng, chỉ cho phép một Mặt Trời đi ra ngoài để làm nhiệm vụ.”
“To gan!”
“Một nhân loại tầm thường lại dám xúc phạm Tiên Thiên Cổ Thần tồn tại cùng thiên địa!”
“Nhân Tổ Hư Hữu Niên, ngươi quá càn rỡ rồi, lại hấp thu sức mạnh của toàn bộ nhân loại…”
Kim Ô Đại Thái Tử Long Hoằng cười lạnh, âm trầm bất định nhìn bóng dáng già nua trước mặt.
Lão nhân tiều tụy trước mặt bị mây mù bao phủ, trong mắt trống rỗng, không có tia sáng.
Như là một xác chết.
Theo suy đoán của họ, mười năm trước, Hư Hữu Niên đáng lẽ đã chết rồi.
Thức hải của hắn hút tu vi của toàn bộ nhân loại, không gian thức hải bị vỡ tan tành, không biết đã dùng ý chí gì mới chống đỡ được đến ngày hôm nay, thậm chí hiện tại vẫn còn dám hấp thu đến lần thứ hai.
“Người đã hoàn toàn không qua nổi nữa rồi.”
“Không ngăn nổi chúng ta lấy loài người làm nô lệ, thành lập Thái Cổ Thiên Đình…”
Chín Kim Ô lao tới, phóng ra ánh sáng và lửa vô tận, cả thiên đình chấn động.
Rầm!
Một lúc sau, toàn bộ Thần Điện Thái Dương dính đầy máu tươi.
Hư Hữu Niên tiếp tục từ trên trời trở về, ho ra máu, ngồi ở trong bộ lạc, trấn an những người xung quanh.
“Nhân Tổ…”
“Nhân Tổ…”
Hư Hữu Niên trầm mặc một lúc, bình tĩnh nhìn xung quanh:
“Lý do tại sao ta có thể trở lại là vì Địa Mẫu Kiến Mộc đã nhắc nhở ta từng bước sau khi bước ra khỏi Ngưng Đan! Vì Nhân Tộc mở ra một cảnh giới!”
Hư Hữu Niên từ từ mở ra thức hải của mình, và kim đan gần như vỡ nát đã biến mất.
Thay vào đó, nó là một gốc Kiến Mộc, đứng trong thức hải với những làn sương mù, như thể đang khai thiên lập địa, khởi động càn khôn:
“Đây là nguyên thần, nguyên thần có thể có hàng ngàn hàng vạn hình dạng ... nguyên thần của ta là Kiến Mộc. "
Xung quanh là một mảnh rung động.
Kim đan được ngưng luyện hóa thành nguyên thần?
Có người không nhịn được hỏi:
“Vậy tại sao linh hồn lại ở trong hình dạng của Kiến Mộc?”
“Ta phát hiện ra ý thức không thể là bèo không rễ, mà phải ký thác trên vật khác. Vì vậy viên linh hồn kim đan của ta đã ký sinh trên một nhánh cây Kiến Mộc, lấy Kiến Mộc làm nguyên thần, ẩn mình trong thức hải, mỗi ngày đều luyện tập… Vì vậy nguyên thần có thể nâng cao tu vi linh hồn, cũng có thể vì bản mạng chí bảo sau này mà công kích người khác.”
Nguyên thần?
Bản mạng chí bảo sau này?
Đầu óc của những người xung quanh âm thầm bị chấn động.
Hư Hữu Niên bình tĩnh giải thích:
“Ta đã từng nghĩ rằng Cổ Thần tạo ra hình dạng con người, vì con người tạo ra cơ thể, lấy cơ thể tạo nguyên thần… Vậy thì nhân loại chúng ta vì sao lại không thể ngược lại? Lấy họ làm nguyên thần?”
Xung quanh rùng mình dữ dội, như thể một thế giới mới đã được mở ra.
“Vì vậy, ta đã chọn Kiến Mộc.”
Hư Hữu Niên:
“Cổ Thần xóa sạch ý thức của con người, chiếm thân thể con người, nguyên thần bản thân lại ở trong thức hải. Vậy thì chúng ta cũng có thể xóa sạch ý thức của Cổ Thần, đưa họ vào thức hải làm thành nguyên thần của mình!”
Liệu con người có thể giết được các Cổ Thần và biến họ thành nguyên thần?!
Trong đầu của đám đông xung quanh dường như vang lên một tiếng sấm!
Đây không còn là mối quan hệ giữa con người bị săn đuổi bởi các Cổ Thần, mà con người và các Cổ Thần có thể săn lùng lẫn nhau.
Loài người là một cơ thể, thiếu nguyên thần.
Cổ thần là nguyên thần, khuyết thiếu thân thể.
Hư Hữu Niên bình tĩnh giải thích:
“Bằng cách này, chúng ta có thể giết tất cả các Cổ Thần, Lôi Thần, Điện Mẫu, thậm chí có thể dùng cả chín Mặt Trời, tạo thành nguyên thần cho mình… Ta lấy Kiến Mộc làm nguyên thần, mở ra một quyển 'Kiến Mộc khai thiên kinh'. Lấy Kiến Mộc làm nguyên thần của mình, tu đến tối cao thì có thể biến thành một gốc Kiến Mộc mở trời, nuốt linh khí của thiên địa, có sức chiến đấu vô hạn, khi đó sẽ đưa ra cho mọi người tham khảo.”
Nói đến đây, Hư Hữu Niên trải ra một cuộn da thú cũ, đưa cho mọi người.
Hắn không khỏi chậm rãi ngẩng đầu:
“Thức hải của chúng ta có thể dung hợp Cổ Thần thiên địa, thậm chí chỉ cần chúng ta giết chết Mặt Trời, xóa sạch ý thức của Mặt Trời, dung nhập kim đan, trở thành nguyên thần Thái Dương, luyện chế ra pháp bảo bản mạng. Khi đó chúng ta có thể thay thế thần chức của Thái Dương!”
Thậm chí có thể giết Mặt Trời để thay thế vị trí Tiên Thiên?
Những người xung quanh đều run rẩy, và một ý niệm không thể tưởng tượng được đang không ngừng nảy mầm.
Hư Hữu Niên bình tĩnh nói:
“Cho tới nay, ta đã vì Nhân Tộc lập ra một đạo chính thống! Nhân Tộc tu luyện, cần có cảnh giới Ngưng Đan, cũng phải có một đạo nguyên thần… Nhân Tộc cũng nên có ‘Di La Thiên Đại Nhật Chân Kinh’! Đời người có chín ngày, chỉ có thể giết chín người để tu luyện!”
Khi những lời này được nói ra, nó giống như một tia sét trên bầu trời xanh!
Trong cung điện của Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần đang ở đình nghỉ mát nấu cây nguyệt quế, Kim Ô Đại Thái Tử Long Hoằng ngồi xếp bằng, đột nhiên mở mắt: Không ổn!
“Cái gì!?”
Nguyệt Thần ngạc nhiên.
Long Hoằng đứng dậy, đi tới đi lui:
“Con người muốn đánh lên trời, chiếm lấy chức vị của Cổ Thần để thay thế, vận hành lại cương lĩnh của thiên địa, đại kiếp của Cổ Thần sắp tới rồi!”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận