Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 206: Đế Kỳ Đăng Cơ

Một đạo sấm đột nhiên vang lên trong đầu Nguyệt Thần Nhục Vân.
Đây là một bố cục khủng bố bắt đầu từ hàng trăm năm trước, vào thời đại Đạo Quân bố trí thần chức, không ai biết Kim Ô Đại Thái Tử sớm đã lén lút ẩn náu trong phàm trần, biến thành một gã tiều phu, đi gặp chiến thần Thiên Đồ vừa bị trấn áp…
Hắn không chỉ tranh thủ thống trị Cổ Thần mà còn ở lưu lại chuẩn bị ở phía sau.
Cho dù Cổ Thần thắng hay Nhân tộc thắng, hắn đều là kẻ thắng lợi duy nhất.
Hắn ngay lúc đầu đã lưu lại hậu chiêu cho sau này ở cả hai bên. Nhưng nhìn Thiên Thế chung quy lại đang dần áp đảo, Hư Hữu Niên mở ra con đường tu luyện nguyên thần, hắn liền hiểu được Tiên Thiên Cổ Thần đã không còn là không thể thay thế!
Kể từ thời khắc đó, hắn đã hoàn toàn trở thành một thành viên của Vu tộc, trở thành gã tiều phu nọ, thủ lĩnh của Vu tộc, cống hiến tinh lực và tâm huyết cả đời, lật mặt thành địch với Tiên Thiên Cổ Thần…
Thậm chí, Tiên Thiên Cổ Thần cao cao tại thượng dễ dàng bị lật đổ như vậy là do chính hắn tự mình lật đổ sự thống trị cũ của chính mình.
Đế Kỳ mỉm cười:
“Mấy đứa em trai của ta quá ngu xuẩn, mấy trăm năm gần đây kiêu căng ngạo mạn, tưởng bản thân là Cổ Thần Thái Dương, trời đất không thể không có mặt trời, không ai dám giết chúng. Trừ phi thế giới hủy diệt, cũng không chừa đường lui cho bản thân.”
“Và mấy Tiên Thiên Cổ Thần khác như Tử Thanh Song Vân, Phong lại cực kì thông minh. Có lẽ cũng sau khi ta nhận ra cơn đại khủng bố này, đã lần lượt xuống trần gian trở thành một thành viên của Vu tộc, lưu lại hậu chiêu, thoát khỏi đại nạn của Cổ Thần.”
“Thậm chí hiện tại, bọn hắn đã lẫn lộn trong mười hai Tổ Vu. Ngay cả bản thân ta cũng không biết bọn hắn rốt cuộc là ai…”
Nguyệt Thần đổ mồ hôi, Khai Nguyên Vu Đình mới thành lập ngày nay, trong sự tồn tại của mười hai vị Tổ Vu cao cao tại thượng đó rốt cuộc có ẩn núp bao nhiêu Tiên Thiên Cổ Thần cũ đây, không ai biết được…
“Thời đại của Cổ Thần thật sự đã bị lật đổ rồi sao?”
Nguyệt Thần càng nghĩ càng sợ hãi, nhìn về bộ mặt thay đổi này, nguyên thần vẫn là vị nam tử Thái Dương Kim Ô của Vu tộc .
Tất cả nỗ lực của Vu tộc, Nhân tộc, Yêu tộc, thậm chí Tổ Nhân - Hư Hữu Niên đều bị hắn tiếp nhận rồi.
“Làm nàng lo lắng sợ hãi rồi.”
Đế Kỳ mỉm cười, sắc mặt mang vẻ yêu thương sâu sắc,
“Nhục Vân, cho dù thiên địa có thay đổi thế nào, thế giới có bị hủy diệt, chỉ cần ta có thể sống sót thì ta sẽ mang nàng cùng sống tiếp…”
Hắn chợt nhớ lúc trước, mình chính là người tiều phu trẻ tuổi cầm rìu đá, đi trên núi, nhìn đầu người bị trấn áp cả trên lẫn dưới, lời nói nhiệt huyết của người thiếu niên:
“Ta muốn học diệu pháp tự do tự tại! Lật đổ sự thống trị của Tiên Thiên Cổ Thần trên trời, muốn cho mảnh thiên địa này, chúng thần trên trời chỉ duy trì trật tự, vì con người mà phục vụ, không lấy con người làm nô lệ.”
“Hư Hữu Niên, con người đáng sợ đó…”
Sắc mặt Đế Kỳ bình tĩnh, trong mắt hắn chợt hiện lên đối thủ một đời.
Hắn đột nhiên lẩm bẩm cười nói:
“Đúng vậy, nếu như ngươi có thể thấy tất cả thì ngươi thành công rồi... Ta tự mình lật đổ chính mình.”
Ngày tân hôn này, thiên địa hân hoan vui mừng, nhật nguyệt cùng tỏa sáng.
Bên trong Thiên Giới, giữa những ánh sáng bảy màu có vô số vì sao lấp lánh cùng với tám mặt trời vàng to lớn lơ lửng giữa bầu trời. Các dị tượng khác nhau xuất hiện trong thiên địa, kéo dài trọn vẹn khoảng ba tháng.
Một năm nay.
Đế Kỳ Đại Đế kết hôn với Nguyệt Thần, đăng cơ Thiên Đế, xây dựng Thiên Đình Khai Nguyên, thiết lập cương thống và trật tự, sử sách gọi là: Công nguyên năm thứ nhất.
Không giống như các vị Cổ Thần Thiên Đình chuyên chế bạo ngược trước đây, sau khi vị Thiên Đế Vu tộc này lên ngôi, hàng ngày đều thiết triều bên trong Thiên Đình, triệu kiến chư thần bách quan, cùng nhau quản lý sơn hà, thậm chí tinh tế đến mức thống kê lượng mưa rơi ở các nơi mỗi ngày.
Hắn chăm lo cai quản, hùng tài vĩ lược, mưu phúc vì sinh linh thiên hạ.
Những thế hệ sau cũng đánh giá hắn rất cao:
Lật đổ chế độ độc tài và tàn bạo của Tiên Thiên Cổ Thần viễn cổ, tiến vào thời đại vĩnh cửu mà thế giới do sinh linh đời sau cai trị, trở thành vị Đại Đế đầu tiên của sinh linh sau này!
Thiên Đình Khai Nguyên, năm thứ mười hai.
“Nhân Tổ từng có đại ân với sinh linh sau này, nên đã biên soạn một quyển ‘Nguyên Thần Chân Kinh Tổng Cương’, để tế công lao và thành tích của ngài!”
Trên Đế tọa, giọng nói Thiên Đế rất bình tĩnh.
Thiên Đế sai người bỏ ra ba mươi năm, sáng tác nên “Hư Niên Hỗn Nguyên Bảo Quyển”, dùng để tế điện Nhân Tổ Hư Hữu Niên.
Cuốn bảo quyển này tỏ lòng thành kính với Nhân Tổ, vì đã mở ra con đường tu luyện cho sinh linh đời sau trong toàn thiên hạ. Nội dung bên trong bao gồm toàn bộ phương pháp tu luyện của các Tổ Vu và vu sư vĩ đại trong thiên hạ, không giữ lại chút nào mà cho phép mọi người tham khảo.
Trong đó, có cả “Thập Nhị Hỗn Nguyên Thiên Kinh” chí cao.
Mười hai nguyên thần duy nhất trong thiên địa, giữa thiên địa chỉ tồn tại một người duy nhất có thể tu luyện. Lúc này, mười hai Tổ Vu lấy thân hợp thiên đạo, là đại thánh độc nhất trong thiên địa, bù đắp cho cương thống của thiên địa!
Hơn nữa còn có “Tam Thập Lục m Dương Địa Kinh”
Ghi lại các nhân vật lớn trọng yếu của Thiên Đình đảm nhiệm chức vị lớn nào, chưởng quản các nơi quan trọng trong thiên địa.
Thiên Đình Khai Nguyên năm thứ hai mươi mốt.
Thiên địa dần dần hồi phục từ trong chiến loạn, khôi phục lại sức sống.
Bên trên Đế tọa lại truyền đến giọng nói mênh mông:
“Toàn bộ mặt đất phân chia làm bốn phương, phân làm bốn tộc riêng biệt, tự mình khôi phục nguyên khí, sinh sôi thịnh vượng!”
Trong thời kỳ trị vì của Thiên Đế Vu tộc, luôn chú ý đến quyền bình đẳng của ngàn vạn sinh linh trong thiên hạ.
Yêu tộc, Nhân tộc, Vu tộc, thậm chí Cổ tộc cũng được phép sinh sản.
Con cháu đời sau còn sót lại của Cổ Thần, hiện giờ được xưng là Cổ tộc. Dù sao ngoại trừ mười ba Tiên Thiên Cổ thần ra thì đều là do sinh linh của sau này sinh sản, Cổ Thần nhất tộc cũng được coi là chủng tộc của ngày sau.
Thiên Đình Khai Nguyên năm thứ ba mươi mốt.
Bên trên đế tọa, Đại Đế Vu tộc một lần nữa cất giọng nói vang vọng thiên địa:
“Thiên Đình chỉ chưởng quản thiên đạo! Vận hành quy tắc thiên đạo, giữ gìn cương thống thế giới, siêu thoát sinh linh bên trên! Không can thiệp vào chuyện phàm nhân thế gian, các tộc trong thiên địa đều có thể tự mình sinh sôi!”
Thiên Đình biết rõ muốn mặt đất hòa bình, không có đấu tranh và chém giết lẫn nhau, thực sự là điều viển vông, không thực tế. Hận thù kìm nén lâu ngày sẽ tất thành họa lớn, vì vậy cho phép tranh giết lẫn nhau. Thậm chí có thể nô dịch chủng tộc đối phương, có chủng tộc hưng thịnh, cũng có chủng tộc suy tàn. Nhưng vì thế gian, nên không thể hoàn toàn diệt tộc, đuổi tận giết tuyệt.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận