Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 220: Lên Trời Phạt Đế (Thượng)

“Đây là bí tịch của con?” Mẫu thân Thanh Y Nhiên ngây ra một lúc, giống như là đang xem thiên thư vậy, hoàn toàn không hiểu.
“Không có việc gì, nương, con dạy cho người.”
Thiên Đình Khai Nguyên, năm 287.
Đoạn Thiên Đế đăng cơ, đại trị thiên hạ.
Năm tiếp theo, trên Kiến Mộc thông thiên có dị biến, xuất hiện một người khổng lồ khủng bố đáng sợ, vạn pháp không thể xâm phạm. Hắn sát nhập hai đại tông phái lánh đời bên trong Kiến Mộc lại, cứu mẫu thân ra rồi mang theo mẫu thân đi vào trong thế gian.
Kiến Mộc là cầu nối giữa trời và đất, không chỉ có các đại tu sĩ mà còn có vô số thương nhân người phàm lui tới, là nơi trung tâm phồn hoa nhất trong thiên địa cho nên tin tức truyền đi cực nhanh.
Truyền thuyết về việc Trường Sinh cứu mẹ đã dần truyền khắp thế gian, trở thành câu chuyện dân gian rất được ưa chuộng, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện các loại cải biên.
Danh tiếng của Đạo Trường Sinh cũng dần được lưu truyền ở trong giới tu hành.
Mà Đạo Trường Sinh cũng vâng theo ý chỉ của lão sư, chu du khắp thế gian, đi qua hết các quốc gia của phàm nhân.
Hắn dạy mẫu thân tu luyện lại lần nữa, chuyển thành thể tu(tu luyện thân thể). Hơn nữa sau nửa năm, hắn lại xuất hiện tại Bắc Tuyết Thần Châu- nơi mà Yêu tộc thống trị, vượt qua lãnh địa của đám Đại vương Yêu tộc, lặng lẽ đi vào vùng lân cận núi Trường Dương.
Hắn thấy được một cái đầu, đây là lão sư tiếp theo của hắn: Vu Tổ.
Đạo Trường Sinh vốn dĩ chỉ biết sư phụ của mình là Địa Mẫu Thanh Đằng và vài vị tồn tại cổ xưa khác. Hiện tại hắn mới biết được một trong các lão sư của mình vậy mà lại là Vu Tổ trong truyền thuyết!
Vu Tổ, cổ xưa tương truyền rằng là lão sư của mười hai vị Tổ Vu.
Là hắn dạy dỗ mười hai đệ tử này lật đổ sự thống trị của Tiên Thiên Cổ Thần cổ xưa, để hai giới Thiên- Nhân tiến vào thời đại của sinh linh sau này.
Nhưng mà mười hai vị Tổ Vu cao cao tại thượng kia vẫn giam giữ vị tồn tại cổ xưa nhất ở chỗ này?
Hắn nghĩ vậy, không khỏi sởn tóc gáy, sống lưng phát lạnh!
Mà chính mình sẽ là đệ tử thứ mười ba của hắn!
Hơn nữa, sư phụ của mình không chỉ có một vị, đều là những tồn tại cổ xưa nhất từ thời khai thiên lập địa: Địa Mẫu, Vu Tổ...
Những người còn lại sẽ là ai đây?
Hắn càng nghĩ, cả người lại càng thêm phát run, gần như sắp phát ra tiếng. Hắn muốn thoát khỏi mảnh thiên địa này, thời đại nhìn như vinh quang này rốt cuộc còn ẩn giấu những chuyện ác khủng bố nào nữa đây?
Mà những tồn tại cổ xưa như bọn họ dạy dỗ mình lại là vì nguyên nhân gì đây?
Cả người hắn đột nhiên hoảng sợ.
“Đến đây đi, học tập cho tốt! Chúng ta chỉ là dạy ngươi một cách đơn thuần thôi, đừng nghĩ nhiều, sao có thể thật sự để ngươi lên trời phạt đế được? Điều đó không có khả năng.” Vu Tổ lộ ra mỉm cười hiền lành, lại đưa ra một quyển sách.
Đạo Trường Sinh ở chỗ này ngây người 5 năm.
Hắn nhận được sự phân tích sâu sắc và kinh nghiệm về Vu tộc của Vu Tổ, thu hoạch được rất nhiều, sau đó liền rời đi.
Chờ sau khi Đạo Trường Sinh rời đi, cái đầu kia mới lẩm bẩm tự nói, “Căn cứ vào thông tin do cư dân mạng chúng ta suy đoán và tin tức mà Lôi Chuy thu thập được từ Thiên Giới thì có thể thấy năng lượng trong Đại La Thiên rất nồng đậm, vượt qua thế gian. Sinh linh sinh sống ở bên trong đều có thể kéo dài tuổi thọ, hơn nữa vì để duy trì không cho năng lượng chảy ra ngoài thì Đại La Thiên sẽ ba mươi năm mở một lần, câu thông tin tức với thế giới bên ngoài.
Các vị Tổ Vu sống trong thiên địa thu nhỏ kia, tự giao lưu, từng người tự thôi diễn ra phương pháp trường sinh cho riêng mình, tương đương với bế quan. Nếu bọn họ đi ra thế giới cằn cỗi năng lượng kém bên ngoài thì thọ mệnh sẽ nhanh chóng trôi đi...
Hiện tại vừa mới mở ra một lần, là bởi vì Đoạn Thiên Đế mới nhậm chức đến yết kiến, ba mươi năm sau mới có thể mở ra lần nữa.
Nhưng mà, những người khác có thể không nhận ra hình tượng chiến đấu của ngươi nhưng những Tổ Vu đó tất nhiên sẽ biết được ngươi là đệ tử của Vu Tổ ta. Ba mươi năm sau, ngươi sẽ bại lộ!”
Đây cũng chính là lí do, khiến cho Đạo Trường Sinh phải lập tức rèn luyện sau khi Đoạn Thiên Đế đăng cơ, bởi vì thời gian chỉ có ba mươi năm.
“Ha ha ha, ngươi cho rằng 50 năm là nói đùa sao?.... Kỳ thật chính là nói đùa, bởi vì ngươi chỉ có ba mươi năm. Chúng ta phải khiến ngươi lên trời phạt đế, đột phá cảnh giới Động Hư, lật đổ sự thống trị hiện tại của Đoạn Thiên Đế. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể trở thành Thiên Đế tân nhiệm, cùng một cảnh giới thì chiến lực của ngươi gần như là vô địch. Khi đó ngươi mới có vốn để đọ sức với mười một vị tồn tại cổ xưa trong Đại La Thiên.....” Đầu Vu Tổ nói nhỏ.
Nhưng mà ba mươi năm, có khả năng sao?
Hắn hiện tại mới là cảnh giới thứ năm Đạo Cung.
Lấy tốc độ tu luyện hiện tại thì trong ba mươi năm là có thể đạt đến cảnh giới thứ sáu Động Thiên.
Nhưng mà, cảnh giới thứ sáu Động Thiên đỉnh phong, làm Chuẩn Đế, muốn đột phá đạo tâm thì chỉ có thể đi khiêu chiến vị Thiên Đế trấn áp đương thời, nhưng sẽ có khả năng thắng sao?
Điên cuồng giống như Medusa năm đó vậy?
Năm đó Medusa là cảnh giới Sử Thi, Bán Thần cũng coi như là một loại Sử Thi cường đại, cho nên nàng lúc ấy đã khiêu chiến Bán Thần, cũng không đến mức bị giết trong một chiêu.
Mà hiện tại, khoảng cách năng lượng càng lớn thì càng về sau lại càng không có khả năng khiêu chiến vượt cấp. Cảnh giới thứ sáu muốn vượt qua một cảnh giới lớn, khiêu chiến cảnh giới thứ bảy sao?
Cơ bản sẽ bị giải quyết trong một chiêu, đi chịu chết mà thôi!
Bằng không cũng sẽ không có câu nói dưới Đại Đế tất cả chỉ là con kiến.
“Nhưng mà, cho rằng như vậy thì chúng ta không có biện pháp sao?” Giọng nói sâu kín của Thiên Đồ vang lên.
.....
Thiên Giới.
Trong một cung điện, một tiên quan Vu tộc có nắm giữ quyền thế đang nói nhỏ.
“Tông phái chính thống mà chúng ta lưu lại ở thế gian bị người ta tập kích.”
“Là sỉ nhục từ mười bốn năm trước của tộc ta.”
“Không thể buông tha, nếu không sẽ không còn mặt mũi.”
...
Thời điểm Chờ Đạo Trường Sinh đi ra tiếp xúc với thế giới bên ngoài thì có một vị đại năng trong Thiên Giới đã phát hiện ra tung tích của hắn. Bọn hắn liền lập tức hạ phàm, động thủ với Đạo Trường Sinh.
Hắn một đường giết ra ngoài, vừa giết vừa rèn luyện.
Mấy cường giả của Thiên Đình đều là cảnh giới thứ sáu Động Thiên, tuổi trẻ cường tráng, không phải là những lão gia hỏa kia. Hắn chỉ mới tới cảnh giới thứ năm Đạo Cung.
Trận chiến đấu này phải đánh thật sự gian khổ, hắn đã bị đánh chết mấy lần. Nhưng mà hắn phát hiện chiến đấu càng nhiều thì thân thể hắn sẽ càng trở nên cường hãn hơn.
Cửu Chuyển Huyền Công vốn dĩ chính là cửu chuyển ở trong tử vong, rèn kim thân vô thượng!
Hắn rất nhanh đã thoát khỏi truy binh, lại đi tới một địa phương cổ xưa, là một mảnh bùn đất cằn cỗi màu vàng, không có bất cứ sinh cơ nào. Tại đây, hắn gặp được lão sư thứ ba của mình: Thanh Đế.
Thanh Đế cũng bị trấn áp, nàng nhìn tín vật mà Thanh Đằng giao cho hắn, nhận lấy đệ tử có nửa huyết mạch là yêu này.
“Ngươi thực không tồi, tuy rằng chỉ là nửa yêu.” Thanh Liên dạy dỗ hắn.
Thanh Liên rất thích yên tĩnh, thời điểm dạy dỗ Đạo Trường Sinh thường nhìn thần bốn mùa bay qua không trung rồi lại cúi đầu nhìn mảnh đất cằn cỗi mà mình đang sống.
“Lão sư, người đang nhìn gì vậy?”
“Ta đang xem mảnh đất này, suy nghĩ về tương lai của ta.”
“Nghĩ gì vậy?”
Thanh Liên chỉ vào mảnh đất cằn cỗi này, bỗng nhiên cười rộ lên, “Năm đó ta là Thanh Đế, chính là nở rộ tại nơi này!”
.....
------
Bạn cần đăng nhập để bình luận