Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 222: Lên Trời Phạt Đế (Hạ)

“Lão bà, tuy rằng ngươi lớn lên xinh đẹp mỹ mạo, thật ra lại lớn tuổi hơn so với mẹ ta.” Đạo Trường Sinh bình tĩnh trả lời.
Hư Vi giận dữ, trở về bẩm báo Thiên Đế, không biết tốt xấu.
Thiên Đế chung quy lại là một người hùng tài đại lược, cho rằng thiên kiêu luôn có ngạo khí nên lại phái người hạ phàm.
Kết quả Yêu tộc Phần Đằng vừa mới hạ phàm đã bị Đạo Trường Sinh hung hăng đánh cho nằm trên mặt đất, đánh điên cuồng cho đến hộc máu, “Rác rưởi! Ba Chuẩn Đế các ngươi cùng lên thì cũng không phải là đối thủ của ta.”
Phần Đằng giận dữ, trở về Thiên Đình.
Mà lúc này, Đạo Trường Sinh bắt đầu có chút bất an, “Lão sư, thật sự muốn như vậy sao? Ba lần đến mời này thật sự hữu dụng sao?”
“Hữu dụng.” Vẻ mặt Manh Muội nghiêm túc, “ Sau khi ba lần cho người đến mời thì phỏng chừng chính là Thiên Đế tự mình hạ phàm mời ngươi lên trời.”
“Thật sự?” Đạo Trường Sinh nói.
“Ngươi xem, đã tới.” Nàng chỉ vào không trung.
Ầm ầm ầm!
Một vị tồn tại cường đại khủng bố đương thời đã chậm rãi đến trên không trung, che trời, mới chỉ có hơi thở đáng sợ kia thôi mà đã ép Đạo Trường Sinh tới không thở nổi.
“Đây là uy thế của một vị Đại Đế....” Đạo Trường Sinh nhịn không được kinh hãi.
Chỉ thấy phía trên không trung, truyền đến giọng nói cực kỳ uy nghiêm, “Đạo Trường Sinh, coi thường thiên uy! Là bệnh dịch của thiên địa, có ý đối nghịch Thiên Đế, nghi ngờ muốn mưu phản, đem trảm!”
Đạo Trường Sinh: “.....”
Sao không như kết quả mà hắn mong đợi vậy?
Hắn đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Tốt, ngươi có thể đi đánh một trận với Thiên Đế, lên trời phạt đế.” Địa Mẫu Thanh Đằng bên cạnh bình tĩnh chỉ vào không trung, “Đi thôi.”
??
Mặt Đạo Trường Sinh nháy mắt liền đen lại.
Cùng cảnh giới thì ta có thể đánh một đám, nhưng mà kém một cảnh giới lớn thì...
Nhưng chuyện tới nước này, đã không phải do hắn muốn là được nữa. Đạo Trường Sinh chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, bày ra kim thân khủng bố với tám cánh tay đáng sợ, thẳng tắp giết lên bầu trời, ứng chiến với cỗ hơi thở hỗn độn tràn ngập thiên địa của vị chí tôn cường đại kia.
“Thiên Đế! Hôm nay ta muốn phạt đế!”
Phanh!
Một cái tát chậm rãi bao trùm xuống dưới.
Đạo Trường Sinh nhanh chóng bị đánh thành mảnh nhỏ, đầu nháy mắt bị ngắt xuống dưới.
Thiên Đế chậm rãi xoay người rời đi, “Đạo Trường Sinh muốn tranh thần với đế, bị đế chém đầu...... Hạng người kiệt ngạo khó thuần như vậy, dám đại náo Thiên Đình, tranh đoạt vị trí Thiên Đế, phải giết! Lệnh cho Lôi Công Điện Mẫu cho sấm đánh xuống mảnh thiên địa này, đánh nát nguyên thần của hắn! Rồi sau đó đưa lên Trảm Thần Đài, phá vỡ thân thể này!”
Sau khi chặt đầu, Thiên Đế liền rời đi.
Ca!
Trong nháy mắt, mấy thiên binh tiến lên, cầm lấy binh khí, chế trụ thi thể không đầu này.
Tranh!
“Ta không phục!”
“Ta chỉ là một người đọc sách trung thực.”
Đạo Trường Sinh rõ ràng bị thương nặng, thân thể không có đầu vẫn đứng thẳng tắp, vung tay lung tung.
Hắn bộc phát ra ý chí chiến đấu sinh tồn cực kỳ khủng bố, tắm gội máu tươi từ trong bao vây, muốn một đường giết ra ngoài.
“Ngươi cho rằng Thiên Đình chúng ta sẽ tin tưởng lời nói bậy bạ của ngươi sao?” Vô số thiên binh thiên tướng vọt tới.
Xung quanh có một vị tồn tại cổ xưa trong thiên địa đang thì thầm ở nơi tối tăm. Hắn nhìn một màn này, thân thể không đầu vậy mà có thể chém giết với thiên binh thiên tướng một lần nữa, không khỏi lộ ra ánh mắt khó có thể tin được.
“Không đầu vẫn có thể sống?”
“Ý chí của hắn quá kinh người, tuy đã chết nhưng thân hình lại bất khuất không ngã!”
“Ham muốn sống đến khó tin, cho dù như vậy, hắn vẫn muốn giết ra ngoài!?”
Trong mảnh thiên địa này, mọi người đều tự tu luyện đạo pháp, tu luyện thiên địa bên trong. Thân thể của người tu đạo cực kỳ yếu ớt, chưa từng có người có thể có sinh mệnh lực khủng bố ngoan cường như vậy, bị chém đầu, mất đi đầu, còn có thể ngoan cố chống lại.
Thiên địa dần nhuộm đầy máu tươi, mặt trăng đã lên cao.
Trận chém giết này đã giằng co rất lâu.
Sinh mệnh lực của hắn quá mức khủng bố, khiến người kinh sợ, đã đạt tới đỉnh điểm về nhận thức của bọn họ, thậm chí đã đạt tới trình độ khó có thể tin được. Sau khi chém giết một hồi đã có không ít người đều bắt đầu nảy sinh ý nghĩ rút lui, cảm thấy quá mức kinh người.
“Làm Cự Linh Thần trên trời, các ngươi lại dám đào binh?”
“Chỉ là một thân hình không đầu, có gì phải sợ?”
Ba vị Chuẩn Đế giận dữ, lại tự mình ra tay lần nữa, không ngừng khiến hắn bị thương nặng. Đạo Trường Sinh gào rống lên, lại không ngừng tái sinh, cuối cùng cũng bị bắt lại.
Không ít người thấy một màn như vậy, sắc mặt đều phức tạp, cuối cùng rời đi.
Bọn họ thở dài, một màn này ở trong lòng bọn họ dường như đã in dấu thành vĩnh hằng.
Thân ảnh kia nhằm về phía không trung, dáng người bất khuất có gan vung quyền với Thiên Đế.... Dù cho năm tháng sau này có vô tận cũng rất khó có thể quên.
Trận chiến trong ngày này, cũng lại lần nữa bị thiên hạ biết được. Trong quán rượu quán trà của vô số đất nước người phàm đều đàm luận chuyện này, thậm chí dần hóa thành truyền thuyết thần thoại trong dân gian.
Trường Sinh cứu mẹ.
Trường Sinh tranh thần với đế.
“Đạo Trường Sinh, hắn cầu đạo cầu trường sinh.... Theo đuổi cực hạn, rõ ràng biết là không thể nhưng vẫn muốn khiêu chiến Thiên Đế.... Sáng nghe đạo, chiều chết cũng không hối tiếc, là một vị Chuẩn Đế đáng để kính trọng.”
“Sinh không gặp thời... Nếu không phải đã có một Đoạn Thiên Đế, hắn mà sinh ở thời đại của chúng ta thì hẳn đã đi ngang thiên hạ rồi, Đoạn Thiên Đế lại như thế nào? Tất sẽ bại thôi, hắn sẽ là một Thiên Đế trước nay chưa từng có!”
“Hư! Ăn nói cho cẩn thận!”
.....
Đại địa đều đang bàn luận sôi nổi, ít ngày nữa Thiên Đình sẽ xử tội Đạo Trường Sinh, lấy lại uy nghi cho Thiên Đế.
Ngay cả ba vị Chuẩn Đế từng là đối thủ của hắn, cũng cực kỳ kính nể hắn, bị cảm phục bởi ý chí bất khuất của hắn, cùng với sinh mệnh lực cường đại.
Không biết đã qua bao lâu.
Đạo Trường Sinh thức tỉnh lại lần nữa, năng lượng cuối cùng trong đan điền dài ra một cái đầu. Hắn phát hiện mình bị giam cầm trong thiên lao, bị trấn áp lại, cả người bị khóa bằng khóa phong thần, tu vi của hắn đã bị phong ấn, chờ đợi hắn chính là cực hình của thiên địa.
Đầu óc Đạo Trường Sinh trống rỗng, nhìn chính mình bị trói ở trên giá sắt chữ thập, “Không phải ý chí của ta quá mức kinh người, mà là tam đại hình phạt này thật sự quá dọa người, không thể chạy trốn được?”
Hắn lúc ấy còn muốn cầu cứu lão sư, ai biết được lão sư chạy trốn còn nhanh hơn hắn, sớm đã không thấy bóng người!
Hắn chỉ nghe thấy lão sư của mình, vừa chạy như điên vừa mơ hồ thấp giọng nói một câu: “Ở nơi đó, ngươi sẽ gặp được lão sư tiếp theo của ngươi...”
Hắn hoàn toàn không thể hiểu được.
Hắn không phải không biết, cực hình của thiên địa so với tử vong thì thảm thiết thống khổ hơn rất nhiều, sống không bằng chết.
Mà một trong những hình phạt tàn khốc nhất thiên địa đó là Thiên Lôi, Lôi Chuy đánh vào thân thể!
Tiếng gầm khủng bố kia, từng tấc đều có thể chấn vỡ mỗi một tấc nội tạng, xương cốt, phải nhận lấy sự đau đớn vô cùng mà chết.
Mà Điện Mẫu Đả Thần Tiên là hình phạt đau đớn nhất cho những thiên thần mạo phạm giới luật của trời. Một điện đi xuống, rít gào tê tâm liệt phế, mặc kệ là ai cũng đều phải trở nên thành thật.
Nhưng đáng sợ nhất, vẫn là Trảm Thần Đài.
Từ thời đại thượng cổ đến Thiên Đình Khai Nguyên bây giờ, số đại năng trong thiên địa bị chém đầu nhiều đếm không xuể!
Ba cái cực hình trên, chỉ cần chịu một cái thôi thì hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, huống chi là hắn đã bị nhốt vào thiên lao, nhận lấy cả ba hình phạt trên?
“Ta hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ.”
Thiên Đế là thực sự rất giận, hắn xem như là người khơi dòng hình phạt của Thiên Đình.
.....
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận