Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 225: Đi Ngang Một Thời Đại (Thượng)

“Mười mấy mẫu?”
Hứa Chỉ hít sâu một hơi, có chút giật mình. Đây có thể xem như đã tự thành một mảnh thiên địa cho quỷ hồn rồi, một Minh Giới chân chính.
“Cũng giống như thần vậy, hai bên phát triển ra hai hệ thống về Thần khác nhau. Elmin dẫn dắt tín đồ, phát triển thiên địa bên trong, thành lập một thế giới có năng lượng cao chân chính. Còn Phượng Hoàng Đạo Quả Hỗn Nguyên thì đi theo lực lượng thân thể....”
Hắn nghĩ một lúc, cũng không quản thế giới Vu sư nữa.
Dù sao cũng đã có một vị thần là Emin chưởng quản, âm thầm ảnh hưởng đến thế giới, vẫn luôn phát triển một cách hoà bình. Thế giới trong đó đã tự thành một vòng tuần hoàn và tương đối thành thục, có thể không cần can thiệp quá mức.
Ngược lại là thế giới Hoang Cổ kia, tuy rằng phát triển cực kỳ nhanh chóng nhưng lại giống như nhà giàu mới nổi vậy, cực kỳ không ổn định. Cảnh giới ở đây quá mức thô ráp, căn cơ không vững, còn cần phải không ngừng điều chỉnh thêm.
Thế giới thời Hoang Cổ quá là quá thô ráp, Hứa Chỉ không quá đồng ý với hệ thống luân hồi của thế giới Hoang Cổ này.
Thế giới Vu sư đã có một Minh Giới.
Đây cũng có thể xem như là luân hồi. Nó thu lại linh hồn của thế giới và linh hồn ở bên trong có thể sống thêm đời thứ hai, hơn nữa còn có thể tu luyện. Lợi dụng những linh hồn này để nuôi dưỡng Minh Thổ phát triển thành một thế giới có năng lượng cao.
Thế giới Hoang Cổ có một gốc cây Kiến Mộc.
Nhưng đó không phải là luân hồi. Năng lượng linh hồn của nó không cải tạo thế giới, mà là ngưng kết thành một quả, chỉ có thể giúp cho một người tăng lên cảnh giới.
Chúng nó vốn dĩ chính là một hệ thống “Hấp thu hơi thở của sinh linh trong thiên địa” để tu luyện. Linh hồn giống như là một nén nhang, không ngừng bốc lên hương khói.... Mà chuyện giết một nén nhang, quả thực là quá mức vớ vẩn.
“Năm đó Phượng Hoàng vì nóng lòng thành Thần nên đã dùng Kiến Mộc. Nhưng nếu xét về lâu dài thì sẽ cực kỳ bất lợi với sự phát triển..... Điều này là do Kiến Mộc hấp thu sinh linh tử vong trên khắp đại địa, năng lượng lớn kia sẽ được ủ trong quả. Từ đó liền xuất hiện rất nhiều cường giả, các thánh địa lớn, người thống trị Thiên Giới. Tất cả đều được lợi trong đó.....
Khiến cho thế giới này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn đã vượt qua thế giới Vu sư năm đó. Kỳ thật nó lại như là một ban công trên không trung, ánh trăng trong giếng, công trình bã đậu, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là sẽ sập.”
“Kiến Mộc hẳn là nên được chặt bỏ để thành lập luân hồi, sử dụng hoàn toàn triệt để năng lượng của linh hồn, mà không phải là giết chết tất cả cùng một lúc.... Chẳng qua, muốn phát triển như thế nào thì phải xem bọn họ rồi.”
Sắc mặt Hứa Chỉ bình tĩnh, và hắn vẫn không biết nên làm thế nào để dẫn đường.
Chỉ có thể cầm một quả táo lên một lần nữa, rót Phượng Hoàng linh trà vào trong ly, đi đến trên ghế gần sa bàn. Hắn lại tiếp tục nhàn rỗi bắt đầu quan sát những nhóm bào tử đang tiến hóa ở trong sa bàn nhỏ.
......
Thế giới Hoang Cổ, điện Thái Dương.
Đây là nơi mà Thiên Đế sẽ chấp chưởng triều chính, nơi mà các thượng tiên gặp mặt.
Từ lúc Thiên Đế đăng cơ tới nay thì vẫn luôn chấp chính công việc trong điện Thái Dương này. Thế hệ Đại Thiên Đế trước đây cũng có một chỗ ở riêng —— Nguyệt Cung. Nhưng mà Đoạn Sơn Ý đã đem Nguyệt Cung giao cho Chuẩn Đế Phần Đằng, nhưng lại không có đón dâu. Điện Thái Dương chính là chỗ ở của hắn, là nơi thượng triều cũng như là nơi chợp mắt nghỉ ngơi lúc bình thường của hắn.
Làm Thiên Đế một đời thế nhưng lấy lại đế tọa làm giường, có thể thấy được sự chăm chỉ và khắc khổ của hắn.
“Đạo Trường Sinh, phải bị trừng phạt.”
Đoạn Thiên Đế hơi nhắm mắt lại, nói nhỏ ở trong điện Thái Dương không người.
Năng lượng không thể tưởng tượng được kia còn có tính bất tử, chặt đầu để chiến đấu. Cho dù là hắn, cũng cảm thấy điều đó cực kỳ khủng bố và khiến cho người ta sợ hãi.
Tự cổ chí kim, hắn chưa từng gặp qua ai có thể làm được như này.
“Sau lưng hắn, rốt cuộc là ai....” Sắc mặt Đoạn Thiên Đế bình tĩnh không gợn sóng, mang theo giọng nói khàn khàn, “Ta cũng xem như là một hùng tài đại lược, cũng mới miễn cưỡng sáng lập nên một con đường tu luyện cho Cổ Tộc ta. Mà hắn mới không đến trăm tuổi đã sáng lập nên một con đường hoàn thiện, vượt xa ta...”
Hắn tự nhận là thiên tài, là thiên kiêu có thể đi ngang một thời đại, lấy tư thế vô địch để đăng cơ Thiên Đế.
Mà hắn có thể đi đến một bước này không chỉ có một mình thiên phú, ngoài ra còn có thiên đại kỳ ngộ! Có các vị tồn tại cổ xưa trợ giúp, nếu không có kỳ ngộ, hắn rất khó có thể sáng lập nên nguyên lý cơ bản của con đường tu luyện của Cổ Tộc.
Mà Đạo Trường Sinh thì sao?
Quá mức khủng khiếp.
Cứ cho là Đạo Trường Sinh có tài năng xuất chúng hơn hắn đi chăng nữa thì nhất định hắn cũng không thể có thiên phú khủng bố như vậy được. Để đạt đến cái xưa nay chưa từng có thì phải đi trên con đường đầy mọi chông gai, không ngừng hoàn thiện trí tuệ, chứ không phải là có thể thành thục trong nháy mắt.
“Mười một Tổ Vu....”
“Đạo Trường Sinh, người này... Là người kế vị của ai trong các ngươi....”
Đoạn Thiên Đế mở mắt, lộ ra một tia kiên định, ngồi trên đế tọa nhìn về phía không trung xa xa, phảng phất như muốn nhìn thấu cảnh tượng ở trong Đại La Thiên kia. “Cho dù là như thế này, có mười một vị tồn tại cổ xưa như các người ở đó, ta cũng muốn trảm hắn! Ta muốn tiền trảm hậu tấu!”
Hắn nói năng rất có khí phách mà lạnh nhạt: “Lúc khai thiên lập địa, Đạo Quân đã từng nói: Người cầu đạo là cầu một đời tự do, cầu được tiêu sái trong thiên địa! Mà nay mười một Tổ Vu cao cao tại thượng kia không muốn chết già, lại muốn khống chế cương lĩnh của thiên địa. Bọn họ có gì khác với những Tiên Thiên Cổ Thần hủ bại trước đó sao?”
“Thiên thần đạp đổ ác thần năm đó.... Các ngươi đã mất đi sơ tâm(tâm nguyện ban đầu). Về già lại hóa thân thành ác thần.”
Sắc mặt hắn bình tĩnh, bỗng nhiên nhớ tới thời niên thiếu.
Năm đó, lúc hắn đang còn ngao du sơn thủy, ngẫu nhiên có gặp được kỳ ngộ, gặp được một tồn tại thần bí không biết tên.
Vị tồn tại kia cũng không biết thân phận thật sự của mình, ngồi ở một chỗ dưới chân núi, uống rượu đến say rồi lẩm bẩm tự nói: “Mười hai Tổ Vu tồn tại cổ xưa có lẫn vào tồn tại hiểm ác cổ xưa trong đó. Tất nhiên hắn sẽ phá hủy tín niệm mấy năm nay mà nhóm Tổ Vu đã tích lũy, không ngừng âm thầm cảm nhiễm và đồng hóa bọn họ.”
“Ta hiện tại vẫn giữ được hùng tâm nhưng cũng khó có thể tránh cho bản thân ta không hủ bại trong tương lai. Ta già rồi, hùng tâm tráng chí không còn nữa. Ta cũng có thể sẽ sợ chết, bị bọn họ đồng hóa.... Ta thật sợ ta cũng có một ngày như vậy, cũng sẽ trở thành sự tồn tại mà ta chán ghét nhất...”
Lúc đó hắn thế nhưng lại không sợ hãi chút nào, còn cười to rồi nói với cái bóng ảnh trong bóng đêm: “Tâm già rồi, cũng đã chết! Đạo tâm đã mất thì sớm hay muộn cũng sẽ bị người lật đổ! Ta muốn lật đổ ngươi!”
-------
Bạn cần đăng nhập để bình luận