Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 228: Hiện Trường Bảo Vệ Quyền Lợi Quy Mô Lớn

"Đây là lấy lực chứng đạo..."
Hư Vi và Trương Vô Vi đứng chung một chỗ với đám Phần Đằng, cùng nhìn về phía người khổng lồ khủng bố đang đứng cách đó không xa.
Theo lý mà nói, tu thiên địa bên trong, tu nguyên thần phải chú trọng vào đạo tâm, có rất nhiều trường hợp vì gặp phải một vài chướng ngại mà thành tâm ma, không nghĩ thông được nên không thể tăng tiến tu vi.
Cho nên khi bị một vị Thiên Đế trấn áp thì nội tâm của các Chuẩn Đế khác đều ít nhiều bị ảnh hưởng. Trong lòng có ám ảnh đối với khí thế kinh khủng của hắn, không phá vỡ được nó, tìm được đạo tâm của chính mình thì không thể có khả năng chứng Đế được.
Nhưng lại có người đã trở thành một một vị Thiên Đế khác.
Bọn họ cực kỳ thông minh, nhanh chóng tìm được điểm mấu chốt: "Hắn không tu đạo tâm, không tu nguyên thần, vậy tất không có trở ngại về tâm ma, chỉ tu thân thể, dựa vào sức mạnh để đột phá cảnh giới."
"Man Vu Đại Đế..." Hư Vi ngẩng đầu lên nhìn về phía Kim Thân Bất Diệt màu bạch kim kia, nhìn như bị một áp lực vô hình chèn ép.
Thứ áp lực đấy vô biên vô tận như hải dương mênh mông, khiến người ta có cảm giác đang bị một luồng ý cảnh tinh thần võ đạo đập vào mặt, phải quỳ rạp xuống bái lạy.
"Đây không phải cơ thể máu thịt của con người, toàn thân lưu ly, sáng lấp lánh long lanh, tỏa ra vầng sáng trắng tự nhiên, như là thần binh tuyệt thế! Thân thể này là cảnh giới cao nhất, quá khoa trương rồi!!"
Ba người bị đạo tâm cản trở không thể trở thành Chuẩn Đế, vì thiên hạ mở ra một cánh cửa mới, thấy được một con đường tu luyện hoàn toàn khác thì kích động muôn phần.
"Cái thứ quái vật gì thế này, giết không chết, lại trở thành Chuẩn Đế..."
Trên Thiên Đình, toàn bộ các thiên thần, tiên quan đều chấn động nhìn Kim Thân Bất Diệt của vị Thiên Đế kia, giống như có một Thái Dương khác xuất hiện, tỏa ra quầng sáng vô tận.
"Hạ phàm!"
"Mau hạ phàm!"
Đột nhiên, giọng nói kinh sợ của một Chuẩn Đế vang lên: "Hai Đế tranh Thần, dù chỉ là dư chấn cũng đủ để khiến chúng ta chết tại chỗ."
Ngay sau đó, toàn bộ các thiên thần đều sực tỉnh, đồng loạt men theo Kiến Mộc, tràn xuống thế gian.
Ào ào!
Trên nền trời xuất hiện một lỗ hổng cực lớn, vô số thiên thần nhảy xuống thế gian, khiến cho cả Thiên Giới dường như chỉ còn hai vị Đại Đế.
Bùm!
Bên trên Kiến Mộc to lớn xanh mướt là một vị thiên thần to lớn cao ngạo đang đứng, tỏa ra khí tức khiến người ta kinh sợ, sắc mặt ngưng trọng nhìn lên vòm trời.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thiên thần hạ phàm sao?"
Trên mặt đất, bầu không khí lâm vào tĩnh lặng, vô số người đi ra khỏi làng xóm, nhà cửa, nhìn lên trên Thiên Giới.
Hữu Hùng quốc.
Quốc vương trung niên tài đức sáng suốt mặc trên người bộ long bào màu đen, dẫn đầu văn võ bá quan, đứng cầu nguyện ở Khâm Thiên giám, không ngừng khẩn cầu thiên thần, đừng giáng tội xuống quốc gia và con dân của bọn họ.
Trong quán trà dưới túp lều tranh ven đường, một thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp, mặc trên mình bộ trang phục màu xanh, trâm cài búi tóc, nhảy nhót tung tăng quanh mấy cục đá. Nàng nhút nhát e lệ rất dễ thương, dáng vẻ của nàng đơn thuần ngây ngô, không hề có chút tâm cơ nào.
"Đây là gì vậy?"
Bỗng nàng ngẩng đầu lên, cũng tham gia vào bầu không khí yên lặng tĩnh mịch của cả quán trà, lộ vẻ chấn động.
Trong lòng lại thầm nhủ: "Đã đợi mấy trăm năm rồi, cuối cùng ngày này cũng đến, chúng ta muốn đập Đoạn Thiên Đế từ Nam Thiên Môn đến cõi Bồng Lai, đập suốt ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ."
Một bài đăng kiêu ngạo tuyên bố trên diễn đàn:
"Gần đây, Thiên Đình Khai Nguyên xuất hiện một sự kiện ẩu đả đẫm máu,
Đồ đệ của ta, Đạo Trường Sinh, có đại bảo kiếm trong tay,
Bởi vì bị búa, roi da, nhỏ nến và các loại phục vụ quá mức kích thích, cho nên hắn quyết định vung nắm đấm, muốn tìm Đoạn Thiên Đế, bảo vệ quyền lợi...
Dự báo chuyện sau đó thế nào, sẽ do phóng viên hiện trường “Manh Muội Muốn Tiến Hóa Thành Rồng” phát sóng trực tiếp! Tám giờ tối nay, tiết mục đặc biệt thăm hỏi Thiên Đình sẽ lên sóng đúng giờ, cuộc đời của Đạo Trường Sinh lên Thiên Giới bảo vệ quyền lợi!"
Nàng vừa đăng lên xong...
Ầm ầm!
Trên trời, vang lên một tiếng nổ.
Đạo Trường Sinh nhanh chóng áp sát, sử dụng đấu pháp cổ võ, đánh một cú về phía ót Đoạn Thiên Đế.
Thế giới này ai cũng sử dụng đạp pháp, chưa ai đánh cận chiến bao giờ, Đoạn Thiên Đế bị đánh không kịp phản ứng, nháy mắt đã bị Đạo Trường Sinh quật ngã, cưỡi lên người gã, dùng nắm đấm không ngừng nện lên mặt.
"Kỵ thân đả kiểm, Vịnh Xuân Diệp Vấn?"
Manh Muội mở to đôi mắt, quan sát động tĩnh kinh thiên động địa kia, không kiềm được lên tiếng nỉ non.
"Không đúng! Với tư cách là phóng viên chuyên nghiệp, cần phải mạnh bạo hơn nữa mới được."
Tìm góc độ mờ ám một chút...
Chụp màn hình!
Đăng bài!
Làm liền một mạch.
<< Sợ hãi!!! Người bị hại Đạo Trường Sinh, lại muốn phản lại đại bảo kiếm của Đoạn Thiên Đế, liên tiếp rút chùy, lấy nến và roi da! >>
...
Trên Thiên Giới, đế uy kinh khủng lan tỏa ra khắp nơi.
"Đạo Trường Sinh, ta không quan tâm người đứng sau ngươi là ai... Vì dù thế nào thì ngươi cũng phải chết!" Cơ thể của Đoạn Sơn Ý cao lớn, tóc dài tung bay, cất giọng lạnh nhạt: "Từ khi ta sinh ra đã có một trái tim nhanh nhẹn, cảm ứng được trời đất, mười tuổi đã ngồi trước một ngọn núi lĩnh ngộ đạo ý của nó, vậy nên cha mẹ đổi tên cho ta thành Đoạn Sơn Ý."
"Tên của ngươi chẳng có khí thế bằng tên Trường Sinh của ta." Đạo Trường Sinh thành thật trả lời.
Đoạn Sơn Ý lắc đầu, không biết nên khóc hay cười: "Chàng trai trẻ à, ngươi không tu thiên địa, chỉ tu thân thể, chỉ bằng sức mạnh của một cá nhân sao có thể sánh với thiên hạ?"
Hắn bước lên trước một bước, hùng hồn nói.
"Ngươi tên Đạo Trường Sinh, vậy có biết đạo nghĩa là gì không? Đạo là thế, là xu hướng của trời đất! Có thể mượn sức mạnh của vạn vật trong thế giới này, ngươi xem..."
Tách..."
Thiên địa đột nhiên vang lên một tiếng giòn tan, toàn bộ thế giới đều bị đình chỉ hoạt động.
Tiên sơn, tiên điện, hành lang, dòng nước, ngôi sao, cỏ xanh.
Dường như trong nháy mắt đó, mọi sinh linh đều bị cố định lại một chỗ, không có tư duy, không còn động tác, như bị biến thành một mớ bùn nhão vậy, đến di chuyển cũng khó khăn.
Tựa như cả cõi trời đất này đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, chỉ một ý niệm trong đầu hắn cũng có thể biến thành phép thuật, thi triển ra vô số đạo pháp tinh diệu.
"Đây là... để bản thân ở thiên địa bên trong can thiệp ra thiên địa bên ngoài?"
Sắc mặt của Đạo Trường Sinh hơi lộ vẻ khiếp sợ, có chút khó có thể lí giải độ cao thâm khó lường của đạo pháp này.
Đây là một con đường trước nay chưa từng có.
Khác hẳn với tinh thần lực của vu sư, bọn họ mượn sức mạnh của quy tắc, lấy bản thân dẫn dắt vạn vật.
Chỉ là con người, dùng phương pháp tu luyện trong thiên địa đều chỉ là bản thô sơ, bọn họ mượn dùng nhưng cũng chẳng hiểu hết được bản chất, chỉ có bản năng, không có kế hoạch cụ thể rõ ràng, thêm bớt cắt xén lung tung cho nên rất khó để có thể tìm hiểu.
"Ngươi nói là thiên địa, con đường của ta là chính mình, bởi vậy nên bản thân ta mới có tên là... Trường Sinh."
Đạo Trường Sinh vung mạnh nắm đấm lên, thần uy cái thế, tóc bay loạn xạ, cú đấm này khiến cho thiên địa đang bị giam cầm kia vỡ tan ra thành từng mảnh như một tấm gương.
"Bao nhiêu đạo pháp, đều bị một quyền của ta phá tan!"
Uỳnh!
Chỉ trong nháy mắt, hai bên đều lộ vẻ ngưng trọng, bộc phát ra uy thế long trời lở đất.
Lực chiến của hai người ngang nhau, lực lượng bộc phát ra cũng gần giống nhau, cũng không phải hủy diệt kim thân mà là bất tử, năng lực kéo dài cực kỳ đáng sợ.
Trận chém giết này kéo dài một ngày một đêm.
Toàn bộ Thiên Đình gần như đã biến thành bãi phế tích, khiến cho đám phàm nhân dưới đất run rẩy, sợ trời sập.
Mặt Trời nhô lên che khuất bầu trời.
Cả người Đoạn Thiên Đế chồng chất các vết thương, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh đến không ngờ: "Lực chiến của chúng ta giống nhau, nhưng ta không dai sức bằng ngươi... Ta vốn tưởng đạo tâm là cực hạn, sẽ không để cho mười một Tổ Vu bố trí Thiên Đế kế nhiệm như là quân cờ. Bởi vì thần phục Tổ Vu, không tỏ được lòng mình thì không thể thành Đế... Nhưng không ngờ lại có phương pháp lấy lực chứng đạo như thế này, vượt qua đạo tâm, nhưng ngươi thân là một vị Đại Đế, thực sự muốn trở thành quân cờ của mười một Tổ Vu sao?"
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận