Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 229: Tai Họa Giáng Xuống (Thượng)

Đạo Trường Sinh ngây người một lúc.
Đối phương đang nghi ngờ mình là quân cờ của mười một Tổ Vu sao?
Lúc trước, sư phụ cũng đã nói với hắn, Đoạn Thiên Đế không phải con rối mà mười một Tổ Vu bồi dưỡng.
Bởi vì trong lòng con rối có chướng ngại, trước nay không hề có đạo tâm thì không thể đột phá cảnh giới Đại Đế được. Mười một Tổ Vu lập Thiên Đế mới, chính là cần có người thay bọn họ quản lí thế giới mà thôi, cho nên cũng chẳng sợ Thiên Đế tân nhiệm ấy.
Đoạn Thiên Đế bình ổn tinh thần, nhìn sắc mặt của Đạo Trường Sinh: "Thì ra ngươi chính là quân cờ của Thanh Liên, Kiến Mộc, Vu Tổ của thời đại Tiên Thiên Cổ Thần sao?"
Nếu Đạo Trường Sinh không phải là người của mười một Tổ Vu sau này thì chỉ có thể là của những Tiên Thiên Cổ Thần.
"Ngươi là quân cờ của ai?"
Đạo Trường Sinh vẫn điềm nhiên, bị vạch trần cũng không hề chối cãi, chỉ thẳng thắn nói: "Chiến lực của ngươi... quả thực rất mạnh mẽ, ta không tin là ngươi tự luyện ra. Ngươi vô cùng lợi hại, bây giờ ta có thể đánh với hai ngươi, nhưng nếu ngươi hiểu được sự tính toán của ta, dựa vào khả năng này để câu thông thiên địa thì ta chỉ đánh được một nửa ngươi mà thôi ."
Đoạn Thiên Đế ngây người mất mấy giây nhìn Đạo Trường Sinh.
Nháy mắt, hắn như bị nghẹn lại.
Trẻ tuổi...
Cuồng vọng...
Tự cho là đúng.
Đều là bệnh chung của thiên tài.
Đạo Trường Sinh chưa từng gặp qua tồn tại thực sự kinh khủng nào cả, chưa trải qua tuyệt vọng thực sự là gì, có kiêu ngạo cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao bây giờ sức mạnh của hắn cũng quá lớn, thực sự có thể đánh bại hai người như mình.
Nhưng nếu không phải là người của mười một Tổ Vu thì chưa chắc đã là kẻ địch.
Nghĩ đến đây, hai người vẫn điên cuồng giao thủ không dứt, Đoạn Sơn Ý điềm nhiên giải thích:
"Thầy của ta là một Tổ Vu tồn tại từ cổ xưa, ta thậm chí còn không biết thân phận thật của người. Người sợ mình sa đọa nên khi người còn niên thiếu đã hạ phàm dạy dỗ ta, nếu như mười hai Tổ Vu trên Thiên Đình sa đọa thì người hy vọng sẽ có người ra tay tiêu diệt bọn họ, giống như bọn họ tiêu diệt Tiên Thiên Cổ Thần năm đó vậy."
Cả người Đạo Trường Sinh run lên, không ngờ lai lịch của Đoạn Thiên Đế lại là như vậy.
Đoạn Thiên Đế nhìn Đạo Trường Sinh, bỗng nhiên bình tĩnh hỏi: "Ngươi có biết, vì sao Thừa Sơn Thiên Đế chết không?"
Đạo Trường Sinh không nhịn được giật mình trong lòng: "Vị Thiên Đế đó không phải là chết già sao?"
"Sao lại có thể chết già nhanh như vậy được?" Đoạn Thiên Đế chậm rãi lắc đầu, trong lúc giao tranh thì bay khắp nơi, diệu pháp thiên thành, từng luồng sáng phát ra lóng lánh: "Ngươi đánh giá bọn họ thấp quá rồi... Mỗi một người đều là những tồn tại từ thời viễn cổ, vô cùng thần bí, có biết bao nhiêu đường lui, ít nhất cũng cố gắng kéo dài tuổi thọ thêm được một thời gian nữa...
Sau khi ta kế thừa nguyên thần Kim Ô của Thừa Sơn Thiên Đế, phát hiện ra dường như nó đã bị đánh lén khi còn sống, bị thương rất nặng, hơn nữa không chỉ có một người đánh lén, có rất nhiều vết thương mang theo những hơi thở khác nhau, trong đó có mấy cái mạnh đến mức làm ta phải kinh hãi."
Sắc mặt Đạo Trường Sinh căng lên.
"Ngươi có biết nguyên nhân của Đại La Thiên không?"
Đoạn Thiên Đế lùi về sau từng bước, từ từ cảm ứng, khuyên giải: "Thiên địa bên trong của người sống không thể dung nạp sinh mệnh cường đại được. Thiên địa của chúng ta chỉ có thể chứa người phàm cùng với những sinh vật không có sức mạnh mà thôi. Vậy nên không còn bất cứ Thiên Đế nào có thể sống sót cả, không nơi nào có thể chứa nổi tồn tại tối cường như bọn họ! Không có cơ thể sinh linh nào có thể chịu đựng sức mạnh của bọn họ, chỉ có người chết mới có thể..."
Đạo Trường Sinh lộ ra một nét mặt khủng bố, trong đầu nảy ra một ý nghĩ:
Vậy nên, có không ít tồn tại từ thời xa xưa đã cùng ra tay ám sát Thừa Sơn Thiên Đế!
Vì vậy nên mới sử dụng Đại La Thiên do Thừa Thiên Đế hóa thành, đi vào trong đó để kéo dài tuổi thọ?
Chỉ trong nháy mắt, tóc gáy của hắn dựng đứng lên!
Mười một vị Tổ Vu, đều ở ẩn hết, chứng tỏ việc gì?
Chứng tỏ bọn họ đều có thể là kẻ đã ra tay sát hại Thừa Sơn Đại Đế, dù không trực tiếp ra tay thì cũng thờ ơ đứng nhìn, cùng một giuộc với nhau cả, nếu không cũng sẽ không cùng nhau đi hưởng thụ thành quả chiến thắng như thế.
Chỉ cần là người thông minh thì đều có thể suy luận ra được một chân tướng đáng sợ từ cái chết của Thừa Thiên Đế: Mười một Tổ Vu đã hoàn toàn thối nát!
Bọn họ sợ chết!
Những người tồn tại từ thời cổ xưa đó, chọn lưu luyến trần thế này.
Bọn họ giết chết Thừa Thiên Đế, hóa thành Đại La Thiên ở trên đỉnh cây Kiến Tạo, hút vào toàn bộ năng lượng của những sinh linh tử vong, không ngừng gia tăng mật độ năng lượng của Đại La Thiên, dùng nó kéo dài tuổi thọ.
Nhưng đây chỉ là kế trị ngọn chứ không thể trị được gốc.
"Mười một Thiên Đế cổ xưa, khi còn trẻ họ đều bị trọng thương, khi mới năm sáu trăm tuổi đã cận kề cái chết... Khi ấy ngoài tìm cách kéo dài mạng sống ra thì còn nghĩ cách để tiếp tục tu luyện, đột phá Bán Thánh?” Đạo Trường Sinh rợn tóc gáy: “Thành tựu Bán Thánh là có thể chứng đạo, trở thành Hỗn Nguyên Thánh Nhân?”
Thân hóa nguyên thần trong thức hải, một mai đạo quả gửi hư thiên.
Sợ rằng phải giết toàn bộ người trong thiên hạ để hội tụ năng lượng, ngưng tụ thành một đạo quả…
Đạo Trường Sinh lộ ra vẻ sợ hãi.
Đại La Thiên, chỉ là bước đầu tiên của họ mà thôi, mục tiêu chân chính chính là thành tựu Hỗn Nguyên Thánh Nhân!
Dần dần, bức màn che khuất một âm mưu kinh khủng đang rơi xuống, làm lộ ra một thế cục kinh người, hóa ra thời kỳ thái bình thịnh thế bây giờ lại là khởi đầu của một trận đại kiếp thiên địa: Tổ Vu đại kiếp đã lặng lẽ hạ xuống!
Nhưng tất cả sinh vật trong cõi này vẫn đang nhảy múa hát ca, không hề biết đại nạn sắp ập đến!
“Bọn họ đã quá già, thân thể lão hóa cả rồi, muốn thoát khỏi luân hồi thì trước tiên phải chết một lần trước đã…”
Giọng nói của Đạo Trường Sinh run rẩy.
Thời đại mười hai Tổ Vu vẫn còn chưa qua, chỉ là bề nổi mà thôi, thiên địa này vẫn nằm dưới ách thống trị của bọn họ, khó trách Đoạn Thiên Đế lại lấy tên là Đoạn.
Nhưng vì cái gì…
Tại sao phải làm như vậy!
Hắn gần như thất thanh.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều lấy truyền thuyết về mười hai Tổ Vu ra để học tập noi theo và tự hào về nó. Mười hai tồn tại đáng kính nể nhất của đời sau, đã đánh đổ sự thống trị của Cổ Thần, mà không ngờ rằng mười một vị anh hùng đó cũng có ngày mục nát đến nhường này.
Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng đã hiểu lý do các vị thầy dạy dỗ hắn, từ nhỏ luôn bị đánh, tu luyện rồi điên cuồng đọc sách. Ngay khi chưa có mấy người biết đến thì phải một đường khổ tu trước, chính là vì trách nhiệm nặng nề mà hắn đang gánh trên vai.
Đạo Trường Sinh không nhịn được mà kích động đứng lên, hơi cao giọng: “Vậy sư phụ đã dạy dỗ ngươi năm đó chính là Thừa Sơn Thiên Đế sao!? Thừa Thiên Đế dù chết cũng không khuất phục, bị mười một tồn tại còn lại đánh chết…”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận