Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 230: Tai Họa Giáng Xuống (Hạ)

“Ta cũng hy vọng người chính là người đó, vô cùng hy vọng sư phụ của ta là Thừa Thiên Đế, dù chết cũng phải bất khuất, ngạo mạn chết trên sa trường, đỉnh thiên lập địa…”
Giọng của Đoạn Thiên Đế khàn khàn, nhìn lên phía bầu trời, tựa như muốn nhìn về khoảng thời gian một trăm năm trước kia: “Nhưng chỉ là, năm ấy nhập táng ta cũng có cơ hội quan sát thi hài của Thừa Thiên Đế, cẩn thận thăm dò khí tức và đạo pháp của người, phát hiện ra người không phải sư phụ của ta…”
Cơ thể Đạo Trường Sinh run rẩy, chầm chậm nhắm đôi mắt lại, hơi có ánh nước lấp lánh.
Tí… Tách!
Đừng giọt nước mắt rơi xuống, tựa như trân châu.
Tách!
Nước mắt rơi xuống mặt đất, xuyên qua lòng đất, thâm nhập xuống tận cùng.
Chỉ trong chớp mắt như thế, tín ngưỡng của Đạo Trường Sinh đã sụp đổ hoàn toàn, ngay cả người anh hùng như Thừa Thiên Đế cũng trở thành liệt sĩ ư? Chỉ có đám ác thần âm hiểm, thông đồng làm bậy, mới có thể sống sót sao?
“Đúng vậy, sư phụ của ta, cũng trở thành một trong những thành phần thối nát đó.”
Vẻ mặt Đoạn Thiên Đế lạnh lùng, nói sự thật tàn khốc đó ra, rồi nhìn thật sâu vào người đang run lên ở bên cạnh - Đạo Trường Sinh: “Chắc hắn, người cũng tham gia vào kế hoạch ám sát Thừa Thiên Đế.”
Đạo Trường Sinh đờ đẫn, hắn đã chết lặng rồi.
Hắn hồn bay phách lạc, như một thân xác vô hồn, mất đi tín niệm và lý tưởng.
Nếu như Đoạn Thiên Đế nhân cơ hội này tấn công hắn thì chắc chắn hắn sẽ bị đánh bại trong nháy mắt, chỉ là Đoạn Thiên Đế không làm, hắn có tôn nghiêm và kiêu ngạo của riêng mình, vậy nên vị Thiên Đế này chỉ đứng chắp tay sau lưng, lẳng lặng quan sát người trẻ tuổi đang lâm vào mê muội kia.
Nội tâm Đoạn Thiên Đế phức tạp, cũng đang cảm thán.
“Có trái tim của trẻ thơ, thuần túy và sạch sẽ, khó trách hắn lại có thể đi đến bước đường này… Người trẻ tuổi này, chưa đến năm mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Động Hư Đại Đế, nhưng cũng chính bởi vì hắn còn quá trẻ nên nhiều phương diện cũng không đủ sức chống đỡ… Năm mươi năm cuộc đời hắn đều dùng để tu luyện hết rồi, thời gian nói chuyện với người khác chắc chưa nổi một năm.”
Nhìn thiếu niên này sợ hãi, lí niệm sụp đổ, hắn cũng nhớ lại bản thân mình khi mới biết chân tướng, cũng sợ hãi và tuyệt vọng như vậy.
Xa xa.
Lôi Chùy cất tiếng lo âu: “Dù là cường giả tu nguyên thần đạo tâm thì khi nghe chân tướng kinh khủng như vậy, đạo tâm chưa chắc đã không bị lung lay… Hắn tu thân không dưỡng tính, tâm thần nhỏ yếu, đột nhiên gặp phải đả kích như vậy cũng có chút khó chấp nhận nổi… Dù có thể tiếp tục thì tâm linh cũng không yên, cảnh giới không bị hạ xuống nhưng hồn phách đã không còn, sức chiến đấu cũng sẽ bị phế bỏ hẳn. Tâm huyết của chúng ta, chỉ e…”
Đả Thần Tiên thấp giọng đáp: “Hắn có thể chịu đựng được sao? Những năm qua chúng ta chỉ dạy hắn tu luyện mà thôi, hắn không hiểu cách đối nhân xử thế, chẳng biết bất cứ cái gì, đơn thuần như một tờ giấy trắng vậy, bây giờ đạo tâm tan vỡ rồi..”
“Không phải sợ, hắn là học trò của chúng ta, là người do chúng ta lựa chọn.” Trảm Thần Đài nói: “Hắn sẽ vượt qua được thôi. Dù Đạo Trường Sinh thiếu sự rèn luyện nhưng nội tâm hắn không hề yếu ớt chút nào, bởi hắn là do chúng ta dạy dỗ mà thành.”

Soạt.
Đoạn Thiên Đế lẳng lặng đứng giữa bãi phế tích, nhìn người tuổi trẻ đang gần như muốn quỳ xuống, mất hết thần thái và hồn phách trước mặt mình đây.
Hắn có thể hiểu được.
Thậm chí năm đó, trong giây phút hắn phát hiện ra thầy của mình đã mục nát như thế, biểu hiện của hắn còn hơn Đạo Trường Sinh bây giờ.
Khi ấy, hắn thà tin rằng Thừa Sơn Thiên Đế đã khuất kia chính là thầy của mình, nguyện tin người đã chết trận, chứ không hề sa đọa, nhưng đáng tiếc…
Cũng không thể phủ nhận rằng, đó là một đối thủ vô cùng mạnh mẽ và khiến người ta phải run sợ, thậm chí còn không có lòng phản kháng, dù cho những năm qua hắn không ngừng cố gắng không nghỉ ngơi thì khoảng cách giữa hai người vẫn là quá lớn.
Dù cho Đoạn Thiên Đế có kinh tài tuyệt diễm tự cao tự đại đến đâu, chưa đầy 300 năm đã có sức mạnh vượt trội hơn một số tồn tại viễn cổ, có thực lực tầm trung nhưng những người kia… có những mười một người!
Mạnh hơn hắn có đến bốn năm vị, thậm chí còn có Đế Kỳ - Thiên Đế mạnh nhất từ trước tới nay.
Mười một vị Thiên Đế đã trấn áp nam nhân chí cường này!
Thực sự khiến cho người ta không thở nổi, thậm chí hắn đã phải hét lên trong tuyệt vọng. Người chưa đến 50 tuổi chưa đến Động Hư Đại Đế này run rẩy là chuyện hiển nhiên.
“Nhưng hắn không thể ngã xuống..”
Đoạn Thiên Đế chắp hai tay ra sau lưng, mắt sắc như đao, kiên nghị vô cùng, đôi mắt như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt: “Ta cần phải có một người đạo hữu khiến ta yên tâm phó thác sau lưng mình cho đối phương, sắp đến đại kiếp nạn rồi, đám người kia đều đối nghịch với ta, ta chỉ có một mình lẻ loi độc hành, không ai cổ vũ ta, nâng đỡ ta! Chỉ dựa vào bản thân ta chưa chắc đã có thể kiên trì được đến lúc đó.”
Đoạn Thiên Đế không nhịn được, cất lời cổ vũ niềm tin của hắn.
Đoạn Thiên Đế bước nhanh lên phía trước, khí phách nói: “Tuy bọn họ có tới mười một người, nhưng đều già cả rồi, khí huyết suy giảm, khắp người còn nhiều ám thương, một mình ta có thể chống lại được đa số.”
“Ngay cả ngươi, cũng có thể vượt qua được Thiên Đế cổ đại sao?” Giọng nói của Đạo Trường Sinh hơi run lên, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng được.
“Đúng vậy, dựa vào chiến lực của hai người chúng ta, phải đấu với mười một tồn tại viễn cổ đó thì cũng có chút miễn cưỡng.” Đoạn Thiên Đế nhìn hắn, trong lòng cũng không biết nên miêu tả cái tuyệt cảnh lúc này như thế nào, chỉ cổ vũ: “Nhưng dù hai chúng ta chết trận thì cũng phải hy sinh vì đường sống của thiên hạ, phù hộ vạn dân…”
“Vậy thì bọn họ quá yếu rồi!”
Đạo Trường Sinh mới nghe được nửa câu, đột nhiên ngắt lời Đoạn Thiên Đế, tự lẩm bẩm.
Ánh mắt Đoạn Thiên Đế bỗng nhiên dại ra, mặt liền đen lại.
Dường như Đạo Trường Sinh đã bị thuyết phục hoàn toàn, đột nhiên mắt hắn sáng lên, dần dần khôi phục lại thần thái: “Sư phụ ta bảo ta đánh bại ngươi, đem ngươi làm lò luyện Thái Dương của ta, khi ấy ta sẽ trở thành thiên hạ vô địch, dựa vào chiến lực hiện tại của ta, cộng thêm của ngươi nữa, khi ấy… Ta có thể đánh bại cả mười một người đó! Trực tiếp đánh chết bọn chúng tại chỗ!”
Đoạn Thiên Đế nhìn hắn, như bị hắn dọa cho ngây người.
“Ta làm người thành thật, là người đọc sách, ngươi xem tính khí của ta là biết, ta không nói dối bao giờ.”
Giọng nói của Đạo Trường Sinh thật thà, ồm ồm, bước về phía trước một bước: “Đoạn Thiên Đế, ta không còn kính trọng với đám Tổ Vu nữa rồi, hiện tại ngươi chính là người mà đời này ta kính trọng nhất… Ta biết ngươi có ngạo khí, không muốn tiến vào thân thể của ta, nhưng vì sinh linh thiên hạ, ta chỉ có thể đánh bại ngươi!”
“Ngông cuồng!”
Sắc mặt Đoạn Thiên Đế ngưng trọng, khí tức bỗng vụt lên.
“Theo ta thấy, ngươi đang muốn nếm thử uy lực nắm đấm của ta đây.” Đạo Trường Sinh quơ song chưởng, tràn trề tin tưởng nói, tám cánh tay khua lên: “Hơn nữa không chỉ một, mà là tám cái!”
Bùm bùm bùm!
Quang mang khủng bố oanh tạc Thiên Giới.
“Ngươi tìm chết!” Đoạn Thiên Đế giận dữ, không nhịn được bèn đối kháng với Đạo Trường Sinh, phát ra những tiếng động kinh người, linh khí tràn ngập bốn phía, phát ra từng luồng sáng lấp lánh.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận