Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 239: Nhanh Đánh Chết Ta Đi

Mà lúc này, không gian trong cơ thể đột nhiên truyền đến giọng nói của Địa Mẫu Thanh Đằng, “Đồ nhi, ngươi cũng ngồi xuống uống trà, uống một ngụm trà để trấn áp tinh thần và nghỉ ngơi một chút. Bọn họ đánh xong hắn, phỏng chừng sẽ đến phiên ngươi bị đánh!”
Đạo Trường Sinh không khỏi thành thật nói: “Ta có một trăm cái mạng, ta có khả năng sẽ bị bọn họ đánh chết sao?”
“Không biết, còn phải xem da thịt của ngươi có dày hay không. Bọn họ đều đã già nua suy tàn, một đám lão nhân già nua run rẩy! Cũng chưa chắc là có thể đem ngươi đang sống sờ sờ mà gõ chết, xương cốt của ngươi cứng đến mức có thể đâm thủng tay. Ngươi có thể khiến cho đám lão nhân bọn họ mệt chết.”
Đạo Trường Sinh sởn tóc gáy, vội vàng nói: “Ta đây da dày thịt béo, bọn họ dù đánh không chết ta, nhưng ta sợ ta sẽ bị đau chết.”
Lôi Chuy tận tình khuyên bảo, “Đồ nhi ngoan, chịu qua đau khổ mới có thể đứng trên người khác được. Lúc trước ngươi bị chúng ta sấm đánh, điện chùy, chém đầu, cũng không phải đều nhịn được sao? Tuy rằng việc này đau hơn một trăm lần, nhưng ngươi là Thiên Đế mạnh nhất từ xưa đến nay, chắc chắn là sẽ vượt qua được.”
“Tới, uống một ngụm trà ấm lòng, vận động thân nhiệt một chút, chờ bọn họ đánh xong sẽ đến phiên ngươi bị đánh!” Giọng nói ôn nhu của Địa Mẫu truyền đến “Đến lúc đó, chỉ sợ dạ dày của ngươi sẽ bị đánh xuyên qua, hiện tại nên uống sớm một chút để tiêu hóa.”
Đạo Trường Sinh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc tiếp nhận bàn trà, dọn ra một bàn nhỏ, hướng về phía Đế Kỳ bên cạnh, cùng nhau uống trà.
Vẻ mặt Đoạn Thiên Đế đang tránh ở trong cơ thể dần trở nên mơ hồ:
Trời ạ!
Thì ra bọn họ dạy đồ đệ như vậy sao??
Những tồn tại cổ xưa như các ngươi, khó trách lại đem người ta dạy thành kỳ quái như vậy.
Đế Kỳ uống trà, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn Đạo Trường Sinh: Hắn không nhân cơ hội để chạy trốn, không sợ bị đánh chết sao?
Ầm vang!
Trong chốc lát, Bình Thiên Đế bị tắm trong máu tươi, bị chúng Tổ Vu vây sát.
Bình Thiên Đế này đã chết rất nhiều lần. Thân thể không bao giờ có thể phục hồi như cũ nữa, rất nhanh đã bị đánh chết, Tổ Vu thứ hai chân chính ngã xuống.
Đạo Trường Sinh nhìn thấy bọn họ chiến đấu xong thì không khỏi đứng lên, thu hồi bàn trà, nghiêm túc bước tới.
Chúng Tổ Vu sửng sốt.
Vị Thiên Đế trẻ tuổi này lại đang làm gì?
Bọn họ thật sự không thể lý giải, không phải là nên thừa dịp bọn họ đang vây sát Bình Thiên Đế mà chạy trốn sao?
Chiến lực thật sự của bọn họ cũng không phải là như thế. Đạo Trường Sinh cho dù mạnh nhưng cũng không mạnh hơn bọn họ quá nhiều, nhiều lắm cũng chỉ có thể một người đấu với ba Tổ Vu mà thôi.
Đạo Trường Sinh lưu lại, không thể nghi ngờ chắc chắn là phải chết.
Nhưng mà, Đạo Trường Sinh cũng là một cái xương cốt khó chơi, tạm thời không để ý tới hắn.
Đạo Trường Sinh thấy ánh mắt xung quanh thì liền thành thật nói: “Ta đã làm tốt việc chuẩn bị bị giết. Ta thừa nhận ta đánh không lại các ngươi, các ngươi có thể đang giả bộ. Nhưng ta có một trăm cái mạng, vẫn là có thể chống đỡ được một đoạn thời gian.”
Tổ Vu xung quanh lập tức cười lạnh vài tiếng, sao có thể đem thời gian hao phí trên người hắn?
Một Tổ Vu lạnh băng nói: “Ta đã đi thánh địa Kiến Mộc! Nơi đó có tồn tại mười mấy lão quái vật đã tới cảnh giới Động Thiên, thậm chí là đã đến cảnh giới Chuẩn Đế. Bọn họ đều là những sinh linh cường đại, đều có năng lượng sinh mệnh thập phần khủng bố.”
“Hư Vô Động Thiên của Cổ Tộc, lối vào thánh địa cực kỳ thần bí. Nhưng đó là do ta đã từng lưu lại truyền thừa nên ta phải tự mình đi một chuyến, giải quyết đồ tử đồ tôn của ta.”
“Không cần giết chết toàn bộ, cũng không muốn hủy diệt truyền thừa, phải lưu lại cho đời sau một ít hạt giống hy vọng. Trăm ngàn năm sau sẽ lại nở hoa lần thứ hai, sinh ra nhiều người mạnh mẽ hơn.” Một Tổ Vu lạnh nhạt nói.
Một Tổ Vu cổ xưa đang thảo luận, sau đó nhanh chóng hạ phàm.
Đến khi nhìn thấy mặt đất hoang vắng và tối tăm, bọn họ liền dại ra, quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình!
Người đâu?
Người đều đi đâu rồi!!
Một mảnh thiên địa rộng lớn lại đen như mực, giống như là đã bị chó gặm qua vậy. Núi sông bị đào đến thảm không nỡ nhìn, con sông ngay cả một giọt nước cũng đều không có, quả thực còn xấu hổ hơn cả chim nhạn rút lông nữa!
Không có lưu lại một cái gì hết.
“Hẳn là đã ẩn núp rồi, trốn vào bên trong những hang động.” Đôi mắt bọn họ trở nên lạnh lùng, trong nháy mắt liền bắt đầu tìm tòi trên các đại thánh địa. Bọn họ đào bới mỗi một tấc đất, sau mới ý thức được một chân tướng khủng bố, thế giới phảng phất như đã bị hủy diệt.
“Người đều đã đi đâu.”
Một Tổ Vu trở lại bên người Đạo Trường Sinh, đôi mắt lạnh lùng, phảng phất như ẩn chứa vô số lửa giận, “Không nói, chúng ta liền sẽ giết chết ngươi! Làm ngươi đau đớn đến chết!”
“Bọn họ ở trong cơ thể của ta, các ngươi chạy đi nhanh quá ta còn chưa kịp nói.” Đạo Trường Sinh thành thật trả lời, hắn chưa bao giờ nói dối, thậm chí còn nói cho bọn họ biện pháp giải quyết, “Chỉ cần các ngươi cùng nhau hợp lực đánh chết ta, bọn họ liền đi ra ngoài.”
“???”
Các vị Tổ Vu thiếu chút nữa là không nói nên lời.
Đầu óc người này đúng là có bệnh!!
Bọn họ lục đục với nhau suốt mấy trăm năm qua, đã quen nhìn những tồn tại cổ xưa âm ngoan xảo trá. Lúc này nhìn thấy bộ dáng thành thật thuần phác của hắn, không biết tại sao ngực lại nghẹn đến một hơi! Cảm thấy hắn so với Thiên Đế âm hiểm kia còn đáng giận hơn!
“Ánh mắt độc ác muốn ăn ta đó của các ngươi, ta có thể lý giải.” Đạo Trường Sinh cảm thấy ánh mắt của bọn họ nhìn thấu người mình, liền ngoan ngoãn ngồi xổm xuống rồi nằm trên mặt đất, chuẩn bị tốt tư thế bị đánh, nhìn lên không trung âm u, “Bởi vì lão sư của ta đã nói qua, các ngươi là những kẻ âm hiểm xảo trá, nhất định sẽ không quen nhìn thấy một người thành thật, một người đọc sách thiện mỹ như ta.”
“Ngươi tìm chết!!”
Oanh!
Trong nháy mắt, một Tổ Vu hoàn toàn trở nên giận dữ, cảm thấy điên lên rồi lập tức toàn lực ra tay, nhanh chóng bùng nổ, vây sát Đạo Trường Sinh.
Chiến lực của mỗi một người bọn họ nếu như ra tay toàn lực thì sẽ tăng lên ba bốn lần. Bọn họ hợp lực lại nháy mắt đã đánh chết một sinh mệnh của Đạo Trường Sinh.
“Đau quá.”
Đạo Trường Sinh lập tức đau đến đổ mồ hôi.
Oanh!
Giây tiếp theo, chiến lực khủng bố của bọn họ nháy mắt lại bùng nổ, lại giết chết thêm một mạng nữa của Đạo Trường Sinh.
Trong một lúc, Đạo Trường Sinh đã bị giết chết đến lần thứ mười sáu.
Lúc đầu Đạo Trường Sinh còn ra sức kêu thảm thiết, điên cuồng giãy giụa. Nhưng mà sau khoảng thời gian dài, hắn dần dần trở thành một bộ dáng “Quần áo không chỉnh tề” nằm trên mặt đất, mở rộng hai tay hai chân, tùy ý để bọn họ chà đạp thân thể của mình, không rên một tiếng. Hắn chỉ mang vẻ mặt tro tàn nhìn lên không trung, phảng phất như nhân sinh đã hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng.
Trước mắt của những Tổ Vu xung quanh như bùng lên một mảnh quang mang, không khỏi cười lạnh: “Khổ hình thống khổ này so với tử vong thì lại càng thêm thê thảm. Ngươi dù sao cũng không thể chịu đựng được. Nếu bây giờ ngươi thả những sinh linh đó đi ra thì chúng ta sẽ không đánh ngươi nữa.”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận