Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 252: Tạm Biệt Phượng Hoàng

Hứa Chỉ nhìn một chút, thấy không thể câu thông với Đạo Trường Sinh thì, cũng không để ý nữa.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy người khổng lồ so với mình còn lớn hơn, ngược lại cũng cảm thấy mới lạ.
Hình thể Đạo Trường Sinh nhỏ bé như vậy, hình thái biến thân giai đoạn thứ hai “chân thân Bàn Cổ ” lại có thể trở nên khổng lồ như thế, máu thịt điên cuồng sinh trưởng. Nếu như bản thân mình tu luyện, thì làm sao có thể đứng ở trên trái đất đây, chắc sẽ đem trái đất trở thành vườn trái cây nhà ta, người khổng lồ cao vạn trượng lấy mặt trăng làm bóng mà đá....
Suy nghĩ như vậy một chút, loại biến thân này, còn rất rung động.
“Chẳng qua, ta chỉ tạm thời xây dựng bốn cây trụ Thừa Thiên nhỏ này thôi.” Bỗng nhiên Hứa Chỉ cân nhắc một chút, “Ước chừng không lâu nữa thì sẽ không chịu đựng nổi, vẫn phải nghĩ biện pháp xây dựng cột đá một lần nữa.”
Hứa Chỉ buông rìu xuống, ném vào thùng nước, “Tuy nhiên, đó là chuyện sau này của bọn họ, chính bọn họ tự tu sửa, ta chỉ đến tẩy rửa mặt đất, không cần phải….tẩy đến hoàn toàn như vậy.”
Lúc này, đột nhiên không gian ở một nơi nào đó nứt ra một cái khe hở, phát ra hơi thở khủng bố của một vị tồn tại cổ xưa.
Hứa Chỉ nhìn lướt qua, là Phượng Hoàng sắp xuất hiện, điều này cũng không kỳ lạ. Dù sao mình xuất hiện ở thế giới này, Phượng Hoàng Đạo Quân lánh đời cũng sẽ đến, hắn vội vàng đem kẹo cao su nhả ra, bỏ vào trong giấy bọc, cất vào túi quần.
“Thần Sáng Thế...”
Thật nhanh, một nữ tử cổ trang xinh đẹp, chậm rãi bay đến trước Hứa Chỉ, vẻ mặt đầy kích động cùng phức tạp.
“Đạo Quân cũng xuất hiện!”
Trong bóng tối phía xa, sắc mặt Đế Kỳ biến đổi, lộ ra kinh hãi.
Đạo Quân đã rời khỏi thế giới này từ sớm, bây giờ cũng vượt giới mà tới, trở về mảnh thiên địa rách nát này một lần nữa để tiến hành tu sửa sao?
Hai vị Thánh Nhân này đang nói chuyện với nhau?
Thoạt nhìn, vị Tiều Phu Thánh Nhân này có thể can thiệp thời gian, so với Đạo Quân khai thiên lập địa thì càng cường đại hơn, thái độ của Đạo Quân một mực cung kính.
“Ta là sinh linh mà Đạo Quân sáng tạo ra, có lẽ, có thể mượn quan hệ Đạo Quân...” Hắn bắt đầu do dự chần chừ lên, núp trong bóng tối, nghĩ có nên đi bái kiến hai vị Thánh Nhân này hay không.
Đây có lẽ là cơ hội của hắn, cơ duyên lớn mà ông trời ban cho!
....
Bốn cây Kiến Mộc đứng trên mặt đất, chậm rãi chịu lực thiên địa.
“Thần Sáng Thế...” Đôi mắt Phượng Hoàng lộ ra ánh sáng trong veo mừng rỡ, lơ lửng giữa không trung, có chút vui sướng.
Hứa Chỉ giơ bàn tay ra, đem nàng đặt ở lòng bàn tay mình.
Hắn cúi đầu, nhìn Phượng Hoàng ở giữa lòng bàn tay, lúc này đã biến thành siêu cấp đại mỹ nữ chân dài mặc cổ trang, tràn đầy tiên khí, không kiềm được có chút xúc động muôn vàn, con gái tới mười tám đều biến đổi.
Một thời gian trước nó đều có thể dùng để pha trà, hiện tại đã không có cách nào lại pha trà, càng có lẽ... Sau này Phượng Hoàng linh trà mình cất trong tủ lạnh đều đã là tuyệt phẩm, uống một lọ liền thiếu một lọ.
Dù sao thì bản thể trứng Phượng Hoàng của nàng đã thành thần, gửi ở hư thiên khó có thể hạ xuống trần gian, muốn ngâm trứng Phượng Hoàng cấp tám là không có khả năng.
“Thần vĩ đại duy nhất, cần giúp một tay không?”
Phượng Hoàng đứng ở trên bàn tay, nghiêng đầu nhìn Hứa Chỉ tu sửa thiên địa, nhìn bốn cây Kiến Mộc đang chịu tải, không nhịn được kích động lên tiếng.
“Không cần, chính tu sửa vậy thôi, không sụp đổ là được, không cần tốn nhiều tâm tư.”
Hứa Chỉ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Phượng Hoàng, ngươi trải qua bảy kiếp tử vong đau khổ, hạ xuống thế giới này khai thiên lập địa, có công đức lớn, giờ đã trở thành Hỗn Nguyên Thánh Nhân, tu thành chính quả, vượt qua sinh linh vạn vật trên thế gian.”
“Đúng vậy, cảm tạ Thần Sáng Thế vĩ đại, ngài có thể mang ta rời đi sao?” Nữ tử cổ trang mỹ lệ đứng ở trong lòng bàn tay Hứa Chỉ, đôi mắt không nhịn được lóe lên ánh sáng hi vọng.
Hứa Chỉ nói: “Ngươi đã là trở thành thần, ngự trị phía trên thế giới, có thể tự rời đi thế giới, xuyên qua nhiều không gian.”
Phượng Hoàng Đạo Quân trầm mặc một chút, gật đầu một cái.
Nàng biết đúng là như vậy.
Phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân, tìm kiếm sáng lập nên con đường bên ngoài. Dù sao thì nàng đã là một vị thần, hơn nữa, cũng đã có một ít thành quả, không cần chờ lâu nữa là có thể sáng lập ra đạo pháp xuyên qua không gian.
Lúc này, Đế Kỳ chống đỡ thân thể đang phá thành mảnh nhỏ, đầy máu mà tới, chậm rãi bái kiến, cung kính nói: “Bái kiến hai vị Thánh Nhân thiên địa! Bái kiến Đạo Quân, cùng với vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân khác, cảm tạ hai vị Thánh Nhân đã vượt giới mà đến, cứu vớt thế giới Hoang Cổ.”
“To gan! Đây là....” Phượng Hoàng thanh thúy gầm lên, đang muốn giải thích.
“Gọi ta là một vị Thánh Nhân là được.” Hứa Chỉ đánh gãy lời nói, cúi đầu quan sát Đế Kỳ trên mặt đất,giọng nói lãnh đạm: “Đế Kỳ, ngươi có chuyện gì?”
“Cầu Thánh Nhân thu ta làm đồ đệ, mang ta rời khỏi thế giới này, bái nhập vào trong sơn môn Thánh Nhân viễn cổ lánh đời, tu luyện pháp thuật tối cao.” Đế Kỳ cung kính nói.
Trong lúc nhất thời Hứa Chỉ cúi đầu nhìn hắn.
Vừa nãy hắn ở bên cạnh học trộm không được, bây giờ lại muốn bái sư học, sau đó lại tới đánh chết lão sư phụ?
Tuy nhiên, nếu đã đưa tới cửa, ngược lại Hứa Chỉ cũng tiết kiệm được rất nhiều công sức, cười nói: “Ngươi muốn học cái gì?”
“Đệ tử muốn học đạo.” Đế Kỳ trả lời.
“Như thế nào là đạo?” Hứa Chỉ hỏi lại.
“Đạo, bắt đầu cũng là một đạo gọi là nguyên thủy, đạo biến hóa vạn vật, bao hàm toàn diện, nạp thiên địa càn khôn.” Đế Kỳ nghiêm túc đáp.
Hứa Chỉ sửng sốt.
Bỗng nhiên hắn hiểu rõ dã tâm và hùng đồ chí lớn của Đế Kỳ.
Cho nên, hắn mới sáng lập “Đại La Thiên kinh”, muốn nhắm thẳng vào cảnh giới tối thượng của sinh vật siêu phàm, cất chứa quy tắc và đạo lý của vạn vật trong thế giới, không ngừng tu luyện những công pháp khác, lấy cái này bổ sung hoàn thiện con đường công pháp của mình, bao hàm toàn diện.
Hứa Chỉ mở miệng: “Ngươi muốn tu đạo, khó thành Thánh Nhân vạn lần... Ta không thể dạy ngươi, mảnh thiên địa này, chư thiên vạn giới, có một trăm hai mươi chín ngàn sáu trăm thế giới vô biên, trong đó ba nghìn chín trăm Thánh Nhân giáo phái, cũng không người dạy ngươi được.”
Phượng Hoàng Đạo Quân ở bên cạnh nhịn không được run rẩy, chư thiên vạn giới, ước chừng có một trăm hai mươi chín ngàn sáu trăm cái?
Đây là một con số không thể tin được, cho dù thành Thánh, dùng hết thọ nguyên thì cũng không có khả năng du lãm đến 1%. Thần Sáng Thế sáng tạo nhiều thế giới như vậy, quả thật đáng sợ tới cực điểm.
“Con số này là vĩnh hằng, thế giới có sinh có diệt, bảo trì hằng số này.” Hứa Chỉ quay đầu nhìn Phượng Hoàng, mở miệng nói: “Cho nên một trăm hai mươi chín ngàn sáu trăm có thể coi là một nguyên, gọi là kỷ nguyên, trong kỷ nguyên có thịnh suy hủy diệt.”
Phượng Hoàng cung kính gật đầu.
Đôi mắt Đế Kỳ tối sầm lại.
Vị Thánh Nhân viễn cổ thần bí khó lường này, ngụ ý là không muốn thu mình làm đồ đệ, cũng không muốn thu nhận mình. Thậm chí một trăm hai mươi chín ngàn sáu trăm thế giới, ba ngàn chín trăm Thánh Nhân sáng lập giáo phái, không ai có thể dạy hắn!
Hứa Chỉ lại nói; “Ngươi đã muốn tìm đạo, phải biết.... Đạo pháp thiên địa, không thể học thầy, tư chất thiên phú của ngươi kinh người, có thể cách vạn vật mà cầu đạo, ta có thể ban cho ngươi một tạo hóa lớn, vào trong Quy Khư(trở về đất cũ), tự tìm cơ duyên.”
“Vì sao lại là Quy Khư?” Đế Kỳ cung kính hỏi.
“Quy Khư là thật, vạn giới là giả.” Hứa Chỉ trả lời.
Đế Kỳ hoàn toàn kinh hãi thất thanh: “Quy Khư là thật?”
“Là đường lớn đi đến sự thật, có thể tu thiên địa thần thánh!”
Hứa Chỉ duỗi tay chỉ vào từng khối đá vụn đen nhánh trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Vạn giới đứng trên Quy Khư, giống như viên đá khảm lên vô số đất đai. Trong Quy Khư, có vô tận thế giới trôi nổi trong đó, bao hàm toàn diện, có thể sáng lập nên thế giới mới, cũng có thể vượt qua hư không, thấy thiên địa huyền bí, suy diễn tam thừa giáo, tinh vi toàn bộ vạn pháp.”
---------
Bạn cần đăng nhập để bình luận