Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 254: Thả Đế Kỳ Ra Ngoài Không Gian

Quy Khư là con đường đúng đắn nhất của hắn, thoát khỏi bàn cờ, trở thành người đánh cờ, làm một hắc thủ phía sau màn tồn tại vĩnh hằng, lạnh nhạt nhìn sự hưng suy của từng tôn Thiên Đế. Những lời này thật sự đã tác động sâu vào nơi mềm mại nhất trong lòng hắn.
Hắn nhẹ nhàng bay lên, tiến vào trong đó.
Hứa Chỉ thấy cảnh này thì gật đầu. Giờ đã mang Đế Kỳ đi rồi, việc tiếp theo là trục xuất hắn ra ngoài không gian, mà chuyện trời sập cũng đã giải quyết xong, mục tiêu của chuyến đi này coi như đã hoàn thành. Hắn quay đầu nhìn về phía Phượng Hoàng, nhẹ giọng nói, “Mảnh thiên địa này đã vững chắc lại.”
Dứt lời, hắn liền nhấc thùng nước và rìu lên, nhanh chóng rời đi.
Phượng Hoàng lẳng lặng nhìn bóng dáng to lớn đang rời đi, có chút không nỡ. Sau khi trầm mặc một lát liền vươn tay vạch ra không gian, trở về tiên cảnh xanh biếc để tiếp tục lánh đời, “Có mười hai vạn chín ngàn sáu trăm thế giới, đây là một kỷ nguyên! Kỷ nguyên, có lẽ có hạo kiếp...”
Nàng nghĩ vậy, không khỏi có chút sởn tóc gáy!
Lúc này, nàng mới hiểu rõ chênh lệch của mình lớn bao nhiêu. Thánh Nhân cấp tám mới có thể rời khỏi một thế giới, ngao du trong chư thiên vạn giới, mà đây mới chỉ là bắt đầu.
“Thì ra ta cũng chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng ta đã sắp đột phá, có thể rời khỏi mảnh thế giới này rồi, đi theo bước chân của ngài....”
...
Hứa Chỉ mang theo thùng nước và rìu, đi nhanh về phía trước dọc theo đường hầm “Đúng vậy, kỷ nguyên luôn đi cùng với hạo kiếp. Hơn nữa, khi đã buông xuống thì chỉ còn lại hai thế giới của các ngươi. Ta chỉ không nói cho các ngươi biết mà thôi...”
Hắn dừng một chút, lại móc kẹo cao su ra, xé giấy bọc rồi bỏ vào trong miệng,
“Mà... Phượng Hoàng chắc sẽ không nghiên cứu ra được chứ? Thật sự có thể thoát khỏi phạm vi sa bàn mà Phó Não Trùng tộc che đậy?”
Nhìn Elmin người ta thật tốt, biết an phận, cả ngày nghiên cứu mở rộng Minh Giới, đi làm ruộng. Mà ngươi cả ngày lại muốn ra ngoài...
Phó não Trùng tộc tự mình che đậy quần thể, tương đương với cửa ngầm trong trình tự gen. Từ bản chất hạn mức cao nhất của sinh mệnh thì trên nguyên tắc là không thể đi ra ngoài, nhưng nếu thật sự sáng lập ra không gian xuyên toa thì lại không biết được.
Phượng Hoàng là người đặt nền móng cho hệ thống không gian, nghiên cứu sâu nhất, thật sự có khả năng khai phá ra loại ứng dụng này.
Xuyên qua không gian, làm không tốt sẽ thật sự chạy ra bên ngoài vườn trái cây. Nếu thật sự chạy ra bên ngoài, nàng mà nhìn thấy đô thị sắt thép, từng chiếc ô tô,... đoán chừng sẽ bị choáng váng!
“Quên đi, trước không nghĩ đến nàng.”
Hứa Chỉ đi ra khỏi tầng hầm, đem rìu và thùng nước thu hồi vào trong không gian trữ vật.
Sau đó, hắn sửa sang lại một chút, mang bình dưỡng khí lên, mặc áo khoác vào, bôi kem chống nắng. Dù sao mỗi một lần trở về từ trên đó thì da đều bị cháy nắng, khí vô hình từ cơ thể chưa chắc ngăn được tia tử ngoại, thân thể Vu sư lại yếu ớt giống như người thường... Điều này khiến cho hắn muốn bắt đầu con đường tu luyện thân thể.
“Khí vô hình của thân thể.”
Hắn duỗi tay ra, vu thuật bắt đầu dao động.
Rất nhanh Hứa Chỉ đã bắt đầu chậm rãi cất cánh giống như một tên lửa hình người, chuẩn bị đưa Đế Kỳ lên trời cao. “Phi thuyền vũ trụ” lập tức sẽ khởi hành ra ngoài không gian.
Trên bầu trời xanh ngắt là ánh mặt trời chói chang.
“Thật đẹp, đây là hành tinh có sự sống.” Hứa Chỉ lại bay lên không trung lần nữa, cuộc sống của thôn núi nhỏ, vô số đồng ruộng, dân cư, cây cối phản chiếu vào trong mắt.
Mà hiện tại hắn phải rời khỏi trái đất, đưa Đế Kỳ ra ngoài không gian...
Trong lòng Hứa Chỉ chung quy cũng không bình tĩnh, thậm chí nội tâm còn có một chút mãnh liệt mênh mông.
Hắn mới chỉ thấy qua những hình ảnh này ở trên TV, đó là một sự hoang vu và lạnh lẽo khó có thể tưởng tượng được. Trái đất chỉ là một hành tinh vô cùng nhỏ trong đó, bên ngoài chỗ nào cũng có những hành tinh to lớn hơn trái đất mấy trăm mấy ngàn lần!
Năm đó Mẫu Hoàng Trùng tộc cũng là bước vào cấp tám thần linh mới có thể tự bay ra rồi đi thăm dò bên ngoài, đi ra ngoài không gian tìm kiếm tài nguyên. Dù sao nếu một hành tinh quá nhỏ bé thì sự sống trên hành tinh đó sẽ tương đối cằn cỗi, bởi vì vấn đề hoàn cảnh môi trường nên sẽ có rất nhiều tài nguyên trân quý đều khan hiếm.
“Không nghĩ tới, bước tiến ta sẽ nhanh như vậy. Kỳ ngộ tới quá đột nhiên, giống như là người chơi bình thường đột nhiên rút được SSR, nhặt được một Đế Kỳ...” Hứa Chỉ cảm thấy rất vui sướng, cân nhắc lại kế hoạch đã định ra từ trước, “Chỉ cần đem hắn đẩy ra ngoài không gian là được, sau đó để cho hắn tự mình phiêu bạt.”
Về phần làm thế nào để ngăn hắn quay trở lại trái đất?
Cũng rất đơn giản.
Che đậy trái đất thật tốt là được rồi.
Giống như là che chắn bên ngoài sa bàn vườn trái cây lúc trước vậy. Hoặc cũng có thể thiết lập một vòng tròn, bao vây trái đất, các vệ tinh xung quanh và mặt trăng, khiến cho hắn không thể nhìn thấy, chỉ có thể phiêu bạt ở bên ngoài.
Cũng không sợ bị vệ tinh trái đất phát hiện.
Dù sao cũng chỉ như một hạt cát, tương đương với bụi bặm bình thường tùy ý phiêu đãng trong vũ trụ, căn bản không bị chú ý.
Vệ tinh chủ yếu là theo dõi trái đất, sao có thể lúc nào cũng theo dõi vũ trụ mịt mù ngoài kia chính xác đến từng hạt cát được?
Loại khó khăn này, tương đương với việc mỗi giờ mỗi phút đều theo dõi mỗi một hạt cát trên trái đất vậy!
Hơn nữa, tốc độ chảy thời gian trên người Đế Kỳ là một trăm năm một ngày, động tác quá nhanh, thân hình hóa thành tàn ảnh, do đó không thể nắm bắt được. Tốc độ dòng chảy của thời gian khác biệt lớn, phảng phất ngăn cách thế giới thành hai chiều không gian vậy.
Xôn xao!
Không trung càng bay càng cao.
Khí tức vô hình bao vây lấy Hứa Chỉ, gió lốc nửa trong suốt của vu thuật ngăn cách gió mạnh bên ngoài, hắn dần dần bay đến trời cao xanh thẳm, mặt đất càng trở nên nhỏ bé, thậm chí mơ hồ thấy được hình dáng to lớn cuồn cuộn của trái đất, toàn bộ là một màu lam sẫm.
Hắn lại bay ra bên ngoài một chút, dần dần dừng lại, ngửa đầu nhìn bên ngoài rồi trầm ngâm, “Ta đã tiếp cận cực hạn của trái đất, nếu lại ra bên ngoài nữa thì chính là chân không, rời khỏi trái đất... Là thời điểm thả Đế Kỳ ra.”
Hắn hít sâu một hơi, lấy khối Rubik ra, nó đã được hắn dùng kim loại có tính chất đặc biệt bao bọc lấy, xem như là một khoang thuyền vũ trụ đơn sơ.
Hắn bắt đầu khởi động vu thuật cấp sáu, cơn lốc mũi tên.
Đây là vu thuật bắn xa nhất và có tính dễ nổ, đối với một vật thể nhỏ bằng hạt gạo thì lực đẩy trong nháy mắt chỉ sợ sẽ không thua gì tên lửa.
“Cố gắng ném nó ra ngoài không gian càng xa càng tốt!”
Sau một phen chuẩn bị, Hứa Chỉ bấm tay bắn ra.
Vèo!!!!
Khối cầu bằng kim loại nháy mắt hóa thành một viên sao băng, lấy tốc độ cực kỳ khủng bố phóng ra phía ngoài, nháy mắt đã không thấy bóng dáng, hóa thành lưu quang biến mất ở trong chân không của vũ trụ .
“Đại Đế hắc thủ phía sau màn, đi cầu đạo của ngươi đi.”
Hứa Chỉ đứng ở trên bầu trời, nhìn về phía vũ trụ đen nhánh mênh mông bên ngoài.
“Trong vũ trụ, không có lực cản không khí, không có trọng lực, chủ yếu là không có trở ngại, có thể phóng ra một khoảng cách rất dài. Thậm chí nếu như không đụng tới lực cản, thì theo lý thuyết rất có thể sẽ luôn bay với tốc độ này vĩnh viễn.”
“Ta nên đi xuống thôi.”
Hứa Chỉ hít sâu một hơi, cảm thấy mọi việc còn xem như thuận lợi, bỗng nhiên nhanh chóng ngã xuống, xung quanh là từng tầng gió lớn gào thét, “Trước đó không phải vội, để cho hắn bay trong chốc lát. Trong quá trình đó, khi nào hắn đụng phải thiên thạch hoặc thứ gì đó thì sẽ dừng lại.”
----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận