Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 258: Tiên Phàm Khác Biệt

"Tiên phàm khác biệt, ở thời đại Tây Kỷ Nguyên đó, người và thần thực sự đã chung sống với nhau sao?"
"Không thể nào, ở thời đại đó các thiên tài trong tông môn, hơn mười tuổi đã tu luyện được đến đệ nhị cảnh Ngưng Thần, thậm chí là đệ tam cảnh Thần Tàng ư? Có khi chúng ta đến hết kiếp cũng chưa đạt được đến cảnh giới đó đâu."
"Ông nội, ông đang trêu tụi con đúng không? Từ bé đến giờ chúng con chưa tàng thấy thiên thần tồn tại ở đâu hết, chẳng lẽ khi bọn họ hạ phàm thì người trần như chúng ta không thể cảm giác được ạ?"
"Ông rất nhớ thời đại kia, hôm qua ông nằm mơ về khi ấy, ông là một đại năng thánh địa lánh đời, cùng ngồi đối ẩm với một vị thiên thần ở trong đình dưới tàng cây, vị thần nọ mới uống được một nửa đã buông chén bay lên trời, nói rằng phải lên gõ lôi chùy, hôm nay đồng sự nhậm chức hạ mưa."
....
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại qua năm mươi năm nữa.
Người phàm vẫn tu luyện chậm chạp như cũ, người tu hành được người bình thường gọi là tu sĩ, phương sĩ.
Bọn họ cống hiến cho triều đình, cảm ứng thiên địa, vì các đại nho và trọng thần triều đình, hấp thụ và cai quản hương hỏa của con dân trong nước thờ cúng, cấp ba Thần Tàng đã là một vị tông sư thuật pháp hiếm hoi, có thể làm quốc sư một nước.
Trong lúc đó, một thế lực khác đang dần trỗi dậy.
Thuật tu đang dần dần sa sút, mà thể tu lại đang dựa vào vũ dũng, xuất hiện một vài anh hùng đại hiệp. Bọn họ tu luyện đan điền, không quá lệ thuộc vào 'Quan tưởng thiên địa', ăn thức ăn bình thường để bổ sung năng lượng, biến hóa thành huyết khí kinh mạch, dung nhập vào bên trong để khuếch trương đan điền.
Bọn họ đi săn yêu ma, lấy máu thịt của chúng tu bổ tự thân.
Hơn nữa, còn xuất hiện các loại võ học giang hồ, khai tông lập phái, dường như sắp xuất hiện thịnh thế võ đạo!
Trong các cảnh giới thấp, mấy chục thuật sĩ cũng không phải là đối thủ của một võ sĩ. Dần dần, thuật sĩ bị mọi người khinh là hạng giang hồ bịp bợm, chẳng có tác dụng gì, chỉ được cái màu mè hoa lá.
Nhưng võ giả, không thể nhanh chóng tu luyện nâng cao tu vi, vậy nên trong quá trình vận hành công pháp đi qua đan điền kinh mạch, đã mở ra rất nhiều nội công, hơn nữa các chiêu thức tinh vi, xuất thần nhập hóa, trở thành những chiêu thức võ học danh chấn giang hồ.
Mười năm sau, bắt đầu có tuyệt thế anh hùng hào kiệt xuất hiện!
Có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi tự xưng 'Đoạn Thiên Vũ', oai phong lẫm liệt, chiếm được thiên tài địa bảo, trước khi chết đột phá lên cảnh thứ tư Tử Phủ, phản lão hoàn đồng như một chàng hiệp khách thiếu niên, tay cầm một thanh trường kiếm, lên đường hành tẩu giang hồ.
Một mình hắn đánh bại cả trăm tên tinh binh, một người một kiếm xông thẳng lên đỉnh núi Đoạn Sơn, một kiếm chỉ thiên, kiếm khí phóng lên trời cao như chim ưng, khiến cả thiên hạ chấn động.
"Chính mắt ta nhìn thấy tung tích của Kiếm Thần, quá đáng sợ, hắn đi qua một cái sơn trại, thấy người ở đó khi nam phách nữ bèn rút kiếm chém một nhát, cả quả núi vỡ tan luôn, một người địch ngàn quân!"
"Không thể nào, có còn là người không vậy?"
"Một kiếm chém núi cao, Kiếm Thần Đoạn Thiên Vũ!"
Lại qua một ngày, hoàng đế Đại Chu hay tin, lại thêm quốc sư đề nghị, chiếu cáo thiên hạ, 'Cấm dùng vũ khí', hòng quản chế các môn phái trong thiên hạ, nhất thời phong ba nổi lên.
...
Một bên khác.
Diễn đàn < Bào tử tiến hóa >, sau khi mọi người biết những chuyện đã xảy ra, lập tức thấy cảm khái muôn phần.
Đạo Trường Sinh trưởng thành trong tầm mắt của bọn họ, bây giờ đã hóa đạo, trở thành Thiên Đạo rồi, nói tâm trạng không phức tạp là nói dối.
Manh Muội Tiến Vào Muốn Hóa Rồng: "Khụ khụ! Tôi nói chút này, bây giờ Đạo Trường Sinh vẫn còn ý thức của riêng mình, chỉ có điều đã bị ý chí của chúng sinh giới hạn, không thể làm quá nhiều chuyện, cũng không thể làm gì tùy thích, thỉnh thoảng tôi cũng hay đến nói chuyện phiếm với hắn, hoặc là trêu hắn."
Ảnh chụp màn hình,
Ảnh chụp màn hình,
Trong ảnh, là Manh Muội đang nói chuyện với một bóng dáng hư vô nào đó.
Manh Muội: "Thiên Đạo của thế hệ này là Đạo Trường Sinh, nhưng linh hồn của hắn không phải bất tử, cũng sẽ chết già, một bộ phận linh hồn thuộc về hắn sẽ hồn phi phách tán, đến khi đó nguyện lực của chúng sinh sẽ bổ sung hoàn toàn vào linh hồn kia, hoàn toàn biến thành Thiên Đạo không chút cảm tình nào, tất nhiên, đó là chuyện của Thiên Đạo nhiệm kỳ kế tiếp..."
Mọi người nghe giải thích xong, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít.
Vốn dĩ hắn đã phải chết không thể nghi ngờ, bây giờ sống lại được như thế này đã là kết cục tốt nhất rồi. Hơn nữa dù có bị giới hạn nhưng vẫn có được ý thức của riêng mình, coi như là không tệ...
Nhất thời, vô số người trở nên kích động.
Đây, coi như là một kết cục đại viên mãn rồi!
Trận chém giết này quá mức thảm thiết, có thể phát triển thành như vậy, chính là thắng lợi của người chơi chúng ta!
Cửu Chuyển Huyền Công quá khủng!
Còn chưa được một nửa linh hồn mà còn có thể sống tiếp, còn bổ toàn thành Thiên Đạo.
Học Y Cứu Dị Giới: "Nói thật thì, tôi xem xong toàn bộ quá trình rồi, nội tâm có rất nhiều kích thích, nảy ra vô số niềm cảm khái, khiến cho tôi cảm thấy tôi nhất định phải làm chuyện gì đó thật kích động.... Vì thế, tôi nằm trên giường ôm điện thoại lăn một vòng, biến thành giấy dán tường, sau này tôi sẽ trở thành nam thần."
Cầu Lấy Manh Muội: "Phía trên, ông thèm đòn à? (đập một nhát chùy.jpg)"
Một Cái Kim May: "Cái đồ chó hùa, tên ông làm tôi ngứa mắt, xưa nay tôi chưa từng bị sắc đẹp mê hoặc bao giờ, còn có Manh Muội, cô có thể xuất bản một quyển sách tên < Thiên Đạo là học trò của tôi >, giới thiệu vắn tắt tôi cũng nghĩ hộ cô rồi đây: Ta từng cùng Khai Thiên Ích Địa đạo quân nghe đạo, cũng từng kết làm huynh muội với Thanh Đế, ta từng hóa thân thành cây Kiến Tạo chống trời, cũng từng điểm hóa nguyên thần của Nhân Tổ ngộ đạo, ta từng thấy máu cổ thần nhiễm đỏ đất trời, cũng từng thấy mười hai vị tổ vu nhuộm máu Đại La thiên, ta thu một người học trò, thế nhân sau này tôn xưng là Đạo Thiên Đế, hóa thành Thiên Đạo vĩnh hằng.... Mà hôm nay, ta lựa chọn buông bỏ hết các vinh dự xưa cũ, quy ẩn phàm trần, ngồi trước máy tính viết mọi thứ thành một quyển sách, đem lên khoác lác với bạn online!"
"666! Lầu trên ghê đấy! Truyện này là sảng văn, thế nào cũng nổi! Không nổi chặt tay! (thổi gió)"
"Viết thì ra gì đấy, nhưng thực ra cũng chỉ là một con cá mặn sống dai nhất mà thôi (cười cợt)"
...
Thiên Giới, Tử Tiêu thiên.
"Mọi người thật sự muốn nghiên cứu sao?" Manh Muội nhìn đám người chơi nổi tiếng: "Tất cả đều là chiến hữu, tôi muốn chết già, không ai cùng tôi đi đến tận cùng của năm tháng ư?"
Mọi người bình tĩnh đáp: "Không đi."
Khi đã lăn lộn đến bước này, đúng là không dễ dàng gì.
Mấy người chơi nổi danh đã đột phá lên thành một vị Động Hư đại đế, bây giờ có Thiên Đạo rồi, không ai dám gây chuyện nữa, bốn người mỗi người quản lý một trọng thiên, không ngừng thu thập nhân tài, cũng không ngừng tranh quyền đoạt thế, bắt đầu bế quan nghiên cứu, một lần nữa thành lập sở nghiên cứu ở Tiên Giới.
--------
Bạn cần đăng nhập để bình luận