Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 356: Ta Nghĩ Cho Nên Ta Ở (Thượng)

Kính tượng phân thân là một máy móc học tập không có cảm tình, không ngừng học tập tri thức khác, trầm mê trong biển tri thức .
Nội tình tri thức của Hồ Nhân Nông vẫn là không đủ, hiện tại để kính tượng phân thân đang học tập tri thức từ mấy nền văn minh thế giới khác bổ sung lượng tri thức không đủ của hắn, từ đó sáng lập con đường Tiên triều.
Bây giờ vừa mới giải quyết xong, không nghĩ tới ra cửa liền đụng phải quỷ!
Loại manh muội liếm chó này, không ngờ lại mang theo Medusa tới tìm đồ đệ của mình.
Kết quả, hiện tại đâm phải họng súng, bị Medusa theo dõi kính tượng phân thân của ta...
Chuyện bỗng nhiên phát triển theo hướng không đoán trước được.
Lúc này, toàn bộ kinh thành ồ lên, lâm vào trong sôi trào.
“Không có khả năng!”
Từ Giác Thiển hộc máu, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cả người nghiêng ngả lảo đảo. Nho sinh tu hương hỏa, sao có thể đáng sợ như vậy?
Lão sư Đoạn Thiên Vũ của hắn, lục địa thần tiên đã từng nói qua:
Thời Tây Kỷ Nguyên cổ, người và thần ở chung, hấp thu hương hỏa của sinh linh mạnh mẽ, thuần túy và chính thống. Mà ngày nay, chỉ có thể hấp thu của đông đảo chúng sinh, nhỏ yếu mà hỗn tạp, hội tụ cùng với nhau nhau, tu vi càng cao thì càng chết nhanh.
Thế nhưng bây giờ, vị đại nho đầu bạc trắng trước mắt này, một tiếng quát to khiến cho tâm thần hắn tan rã trong nháy mắt, tu vi đã chịu đả kích cực mạnh.
Hồ Nhân Nông cũng không để ý tới, thanh âm ầm ầm vang vọng khắp kinh thành, “Thu hương hỏa của phàm nhân chúng sinh làm Thần, đây là Thần đạo, hương hỏa thành Thần đạo... Hương hỏa không dứt, Thần đạo bất diệt, sẽ được vĩnh sinh.”
Oanh!
Toàn bộ thành thị ồn ào.
“Người thiếu niên kia, ta với ngươi mới gặp mà như đã quen từ lâu, có thể kết bạn được không.” Ở trong thời khắc lịch sử này, bỗng nhiên Medusa lại xuyên qua đám người đang sôi trào, chậm rãi gọi lại kính tượng.
Trong đám người, nếu ai gặp phải một mỹ nhân như thế bắt chuyện đều sẽ dừng lại, nhưng kính tượng lại mắt điếc tai ngơ.
Đông!
Cả người kính tượng trầm xuống, bị giam cầm lại.
Medusa mỉm cười đi tới, mang theo vẻ mặt nghịch ngợm, từ phía sau thò đầu lên nhìn gương mặt chàng trai trẻ.
Rất bình thường...
Thanh niên này, hắn thật sự có ma lực lớn như vậy sao?
Hắn rốt cuộc là ai? Sinh linh gì? Đến từ phương nào?
“Dường như rất thú vị.” Trong lòng Medusa tò mò. Khắp nơi trong thế giới mới tinh này đều làm nàng cảm thấy thú vị. Sau khi định trụ thư sinh đọc sách, nàng cũng không sốt ruột, tiếp tục mỉm cười ở trong đám người, hóa thành một phần trong muôn ngàn chúng sinh, nhìn lão nhân đầu tóc bạc trên cao.
Cảnh tượng trước mắt, mới là quan trọng nhất.
Đây là một hành trình quý giá đối với nàng ở thế giới xuất sắc này.
“Cảnh tượng này, ta đã thấy rất nhiều. Trước mắt, có lẽ sẽ thành truyền thuyết vĩnh hằng trong tương lai, đây là mị lực của năm tháng... Làm tất cả phủ bụi trần, chỉ có trường thọ bất hủ mới có thể đi tới vĩnh hằng.” Nàng cười rộ lên, tiếng cười này tiểu bạch hồ Hồ Hải Hàn và hai ma pháp sư xinh đẹp đều có thể nghe thấy được.
Manh muội hô hấp dồn dập, lúc này mới để ý đến Medusa còn ở bên cạnh!
Nếu nàng muốn xâm lấn thế giới này, hiện tại chém giết Hồ Nhân Nông mới là kết quả tốt nhất...
Bằng không một khi Hồ Nhân Nông thành lập Đại Chu tiên triều, thực lực thế giới Hoang Cổ sẽ tăng lên rất nhiều! Nếu là nàng, tất nhiên cũng sẽ ra tay, lấy tư thế lôi đình giết chết Hồ Nhân Nông, huống chi là vị quân chủ đại đế tử thần tàn nhẫn này?
“Không tốt!”
Sắc mặt nàng trắng bệch, bỗng nhiên quay đầu nhìn Medusa.
Medusa sớm đã mỉm cười nhìn nàng, ôn nhu như nước.
“Thật là một thời đại xán lạn.” Medusa không hề di chuyển, chỉ là quay đầu nhìn qua, nhìn lão nhân đang giảng Thần đạo ở chỗ cao, “Ta kính trọng vị lão nhân này, sống lưng không cong, cường giả nên có tôn nghiêm, được người tôn trọng.”
Dường như nàng mặc kệ nó qua đi.
“Đại nho giảng Nho đạo!”
“Triều đình được cứu rồi!”
Cái kinh thành ầm ĩ, muôn người đều đổ xô ra đường, thậm chí ngay cả Hoàng đế Đại Chu cũng nghe tin đi tới, làm cho tình thế càng thêm sôi trào. Nhưng Hồ Nhân Nông vẫn giảng đạo như cũ.
Lúc này có môn sinh đưa ra nghi vấn,
“Thần đạo bất diệt, được đến vĩnh sinh, có thể nói là vĩnh sinh sao?”
Hồ Nhân Nông nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không lớn nhưng giống như sấm sét nổ vang, “Chỉ cần chúng sinh không quên ta, nghĩ ta niệm ta, cung phụng ta hương hỏa, cung phụng thần vị của ta, ta sẽ từ tử vong trở lại.”
Chúng sinh hoảng hốt.
Đây là...
Vĩnh sinh bất tử?
Phóng nhãn thế gian, ai có thể nói một câu trường sinh?
Cho dù là từng vị Thiên Đế năm xưa đều hóa thành bạch cốt chồng chất, anh hùng rơi vào đường cùng, mười hai Tổ Vu nhập Đại La Thiên tránh kiếp thiên nhân ngũ suy.
Cả đời bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, một đạo hương hỏa của Nho môn có thể đi đến loại độ cao này. Từ văn minh hương hỏa thời đại Tây Kỷ Nguyên, hút vào hương hỏa cúng bái chúng thần, cuối cùng hóa thành con đường cứu cực ngày hôm nay —— Hương hỏa thành Thần đạo.
Thành lập thịnh thế Tiên Đình chân chính, lấy cả Tiên triều phi thăng.
“Xin hỏi chân ý của phương pháp này...”
Có nho sinh đưa ra, vô số nho gia nín thở.
Tất cả khoa cử văn sinh của Vương triều Đại Chu sôi nổi ôm quyền, trong sự run rẩy kèm theo kích động khó có thể kiềm chế.
Hồ Nhân Nông cười nói: “Ta Nghĩ Cho Nên Ta Ở!”
Oanh!
Thiên địa chấn động, giống như sét đánh giữa trời quang!
Trong Cửu Trọng Thiên, đất rung núi chuyển, từng đạo tiên cung lâu vũ không ngừng lay động, đá vụn rơi xuống, lung lay sắp đổ, giống như toàn bộ trật tự và cương thống của Thiên Đạo bắt đầu tu sửa lại.
“Thiên địa rung chuyển, Thiên Đạo cảm ứng, theo đó biến hóa!”
Vô số tồn tại cổ xưa từ Tây Kỷ Nguyên chậm rãi đi ra, bao gồm một vị Thiên Đế cổ đại.
“Nhất định có chuyện kinh thiên động địa chấn nhiếp quỷ thần, thay đổi thiên địa cương thống đang xảy ra!”
“Biến cố như thế, không biết là tốt hay xấu.”
.....
Một đám tồn tại cổ xưa lạnh lùng nói nhỏ: Đi gặp mặt Thiên Đạo!
“Ta nghĩ cho nên ta ở...” Đôi mắt Medusa lập loè, hiện ra thần sắc khó có thể tin, tán thưởng: “Đạo duy tâm duy ta, đây là một con đường xưa nay chưa từng có.”
Nàng trầm ngâm một phen, sau đó cười rộ lên, nhìn về phía người thư sinh đang ôm quyển sách Vô Tự Thiên Thư kia, “Chúng ta đi thôi! Vốn dĩ tới nơi này là muốn giao lưu với vị Nho thánh của Đại Chu kia một phen, nhưng dường như bây giờ đối phương đang bận rộn, không phải lúc.”
Dường như tiểu hồ ly có chút lưu luyến, cảm thấy rất xuất sắc, không nỡ bỏ qua.
“Đây là lịch sử, những khách du lịch như chúng ta chỉ phụ trách chứng kiến. Nếu ngươi sống được lâu hơn một chút, sẽ không có quá nhiều gợn sóng.” Medusa ôn nhu nói chuyện với tiểu hồ ly, sau đó lại nhìn về phía Manh Muội.
Manh Muội cười gượng hai tiếng.
Nửa ngày sau, mấy người lại tiếp tục hành trình, tựa như một hồi oanh động thiên hạ ở kinh thành kia chỉ là khách qua đường đối với họ.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận