Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 370: Thiếu Niên Đồng Học (Hạ)

Liễu Ôn Kiếm buông trang giấy có chứa bài thơ xuống, nhanh chóng trả lời.
Medusa lẳng lặng nhìn nàng.
Địa Mẫu Thanh Đằng, quả nhiên là một tồn tại cổ xưa thông minh, biết với tính cách của mình chắc chắn sẽ có hứng thú đối với lão phụ nhân này.
Nhưng mà, nàng ta lại không biết thứ làm nàng hứng thứ chính là cường giả, chứ không phải loại từng là cường giả.
“Ma thần đại nhân, nếu như không thể hồi phục lại thân thể của ta, ta sẽ…”
Liễu Ôn Kiếm do dự, nàng là thiên tài trên toàn Giang Hồ, một người phàm tục có thể làm được việc này, quả thật là khó có thể tưởng tượng, nhưng đối mặt với tồn tại hùng mạnh nhất thiên hạ, cõi lòng nàng vẫn tràn đầy kính sợ như trước.
Medusa vẫn im lặng nhìn nàng.
Hiện tại, lão phụ nhân cụt tay tập tễnh bước đi này, có một loại cảm giác già nua tuổi xế chiều, đôi mắt tràn đầy tro tàn, nàng ta có hi vọng, nhưng mà càng nhiều hơn chính là tuyệt vọng, dường như những nhiệt huyết tuổi trẻ đã bị hao hết.
Người như vậy, bảo nàng giúp khôi phục tu vi lại một lần nữa hoàn toàn không khó, nhưng muốn xông vào cảnh giới thứ 6 Động Thiên, cảnh giới Động Hư Đại Đế…
Medusa lắc đầu.
Trong 2000 dài đằng đẵng, nàng chưa bao giờ là người tài năng nhất, nhưng là người khắc khổ nhất, đã trải qua những đau khổ vượt xa người khác, nàng đã từng thất bại, bị trấn áp suốt mấy trăm năm, cũng đã lĩnh hội qua loại cảm giác uất ức này.
Người như này đã phế rồi, dùng ngữ khí cung kính như vậy, góc cạnh cũng đã bị mài nhẵn rồi.
Không bằng, giết chết nàng ta đi?
Nàng nhếch miệng cười rộ lên, bản thân nàng từ trước cho tới bây giờ đều không phải là dạng người tốt gì,
Nàng bỗng nhiên cúi đầu nhìn bài thơ kia, cả người chấn động,
“Nhớ những tháng ngày sôi nổi thuở xưa, vừa đồng học tuổi xuân, tài hoa đang độ, hiên ngang khí phách, vùng vẫy tha hồ!”
Một luồng khí tràng cuồn cuộn trùm tới.
Là thư sinh viết.
Thư sinh sẽ không bao giờ tự mình viết những thứ này, trừ khi là một cuộc trao đổi đồng giá, vậy lão phụ nhân này đang hỏi hắn về việc lấy lại tự tin? Cho nên hắn mới đưa những câu thơ này cho nàng ta?
Nàng đang giả bộ ư?
Thật ra tâm trí mạnh mẽ như vậy?
Nàng đang giả bộ cung kính, đang giả bộ nhát gan kính sợ ta?
“Hãy dùng con người chân chính của ngươi để nói chuyện với ta.”
Medusa lạnh giọng, bình tĩnh nhìn Liễu Ôn Kiếm nói,
“Nếu như khi trẻ ngươi lớn mật tới mức phá thiên, như vậy tại sao ngươi lại sợ ta?”
Liễu Ôn Kiếm ngẩn ra, Medusa nhìn về phía bài thơ, trong nháy mắt nàng ấy dường như đã hiểu ra được một ít thứ, cuối cùng đối phương đã hiểu lầm.
Đúng vậy.
Loại người khiếp đảm, nhát gan, do dự như thế là chính mình sao?
Trong đầu nàng bắt đầu nhớ lại những chuyện vừa nãy, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được đó là lời mà bản thân mình nói ra, nàng trầm luân hơn 30 năm, có lẽ đã triệt để biến thành một lão phụ nhân ăn xin cụt tay lưu lạc trên đường.
Đôi mắt nàng dần dần lộ ra nét sắc nhọn, hơi cúi đầu đối với Medusa, lời nói vô cùng khí phách:
“Ma thần đại nhân, ta muốn khôi phục lại tuổi trẻ, mong ngươi có thể giúp ta!”
“Tốt!”
Medusa cười rộ lên, nhìn ánh mắt sắc bén của lão phụ nhân cụt tay,
“Ta đáp ứng ngươi, ta cho ngươi khôi phục thanh xuân, ta chưởng quan lĩnh vực tử vong, có thể cho ngươi tái sinh cánh tay…”
Nàng ra hiệu Liễu Ôn Kiếm ngồi xuống, lộ nét tán thưởng,
“Tâm trí ngươi không thay đổi rất mạnh mẽ, điểm này rất tốt, ta luôn luôn nghĩ rằng, những người bình thường ngu xuẩn như chúng ta cũng có thể vượt qua thiên tài, trí tuệ có thể học tập, nó sẽ tăng trưởng theo năm tháng, nhưng lòng gan dạ sẽ giảm bớt dần theo năm tháng, ta hỏi lại ngươi một câu: Sơ tâm có còn hay không?”
Đôi mắt vẩn đục của Liễu Ôn Kiếm ngẩn ra.
Medusa hỏi:
“Nếu sơ tâm không còn, ngươi có dám dùng nỗi đau của ngươi, ý chí của ngươi, đánh nát huyết nhục, xương cốt của ngươi, một lần nữa ngưng tụ nó hay không?”
Ánh mắt Liễu Ôn Kiếm dần dần nóng lên.
“Ta hiểu rồi.”
Medusa cười rộ lên, nắm lấy bả vai của nàng, Liễu Ôn Kiếm lập tức hôn mê.
Chờ đến khi Liễu Ôn Kiếm một lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên một đài luyện kim, xung quanh đều là chai lọ, bên cạnh là một cái chậu gỗ hình tròn, đó là một chậu máu loãng, còn có đủ loại dụng cụ cắt gọt bằng kim loại.
“Đã xong.” Medusa nói.
Nàng ngơ ngác đứng lên nhìn gương, trong gương là bản thân nàng, tóc từ bạc chuyển sang đen, một cô gái diện mạo trung đẳng mặc trên người một bộ quần áo bạc màu của người già, tỏa ra khí chất xuất trần, khí thế oai hùng hiên ngang.
“Ta đi ra ngoài tìm một sơn trang rèn kiếm, ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi trọng tố thân kiếm, ta rất có hứng thú đối với thanh kiếm của ngươi.”
Medusa nói xong biến mất tại chỗ.
Liễu Ôn Kiếm kinh ngạc đứng yên tại chỗ.
“Ta đã trở về?”
Nàng nhìn vào gương, cơ thể trẻ tuổi sức sống bắn ra bốn phía, cả người run run, sắc mặt thay đổi, giống như thần kinh mà cười ha ha,
“Cuối cùng ta đã trở về…”
Đôi mắt nàng dần dần trở nên lợi hại, giống như tỏa ra sinh cơ, nước mắt rơi đầy mặt, nhớ tới lúc trước,
“Thì ra ta là một người nhu nhược, ta đã một lần nữa đứng lên, ta đã một lần nữa đứng lên…”
Đôi mắt nàng lóe lên nét sắc bén, giống như một thanh kiếm sắc nhọn.
Chưa từng có người phàm nào có được loại khí thế này.
Giống như mang theo một niềm tin tuyệt đối chưa từng có từ trước tới nay, vô cùng bá đạo, đây mới chân chính là nhân đồ, giết người vô số, kẻ điên dùng thân thể người phàm lớn mật tới mức muốn lên trời, phá vỡ tiên môn.
“Ngươi vừa mới giúp ta?”
Nàng nhìn thư sinh vẫn đang đọc sách như trước, cầm lấy tờ giấy kia, giống như là trân bảo cẩn thận cất kỹ, lạnh giọng chất vấn:
“Bởi vì một câu thơ kia...mà vị Ma Thần mới buông tha ta, lựa chọn giúp ta!?”
Thư sinh giống như không có thần chí, vẫn ngồi đọc sách.
“Ngươi là vô ý, hay là cố ý? Ngươi không phải không có thần chí sao?”
Liễu Ôn Kiếm run sợ một chút, không nói hai lời liền quỳ xuống, bịch bịch bịch vài tiếng, trán nàng chảy ra máu tươi,
“Bất luận như thế nào! Đại ân giúp sống lại, cả đời cũng không thể báo đáp hết! Xin cho Liễu mỗ nhận người làm sư cả đời này!”
Bịch bịch bịch!
Nàng không ngừng đập đầu, quỳ phục trước mặt thư sinh đang đọc sách.
Ngay tại giờ phút này, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, mình có thể trở về dược thời kì thiếu niên.
“Ai có nhớ, giữa dòng sông gạt sóng, thuyền vượt lên mau?”
Nàng bỗng nhiên thì thào rồi cười, vô vàn cảm xúc.
“Người trẻ tuổi, tìm được sơn trang rèn kiếm rồi, ta mang ngươi đi đúc kiếm một lần nữa.”
Medusa cầm lấy nàng, hai người biến mất tại chỗ.
Thư sinh vẫn ngồi lật xem sách như cũ, chất phác trước sau như một.
Hứa Chỉ tiếp tục lật sách, bình tĩnh mở miệng nói:
“Phó não trí tuệ có hơi tàn nhẫn, tri thức rậm rạp như này, thay thế kính tượng học tập hai ngày thôi đã cảm thấy vô cùng đáng sợ rồi.”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận