Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 388: Trục Xuất

Ý định ban đầu khi hắn thành lập thế giới Mỹ Thực chính là một lần nếm thử, mục tiêu chỉ có một:
Đây là một thế giới siêu phàm cỡ nhỏ khác, hy vọng bọn họ có thể tiến hóa ra giống loài có tiềm lực, vừa cường đại lại mỹ vị. Như vậy không chỉ mang đến sức mạnh từ sự tử vong của cường giả có thể so với đại tuyệt chủng sinh vật, mà còn ăn rất ngon, nhất tiễn song điêu.
Ai biết bản thân mình nỗ lực bố trí nhiều như vậy, hiện tại vừa lên đã lành lạnh!
Thủ đoạn gian dối của nhóm người này đã vượt quá sức tưởng tượng.
Có thể không tức giận sao?
Vô! Cùng! Tức! Giận!
Hứa Chỉ thấy đầu hơi đau.
Bọn họ nạp tiền!
Bọn họ dọn gạch bán lấy tiền!
Bọn họ lợi dụng BUG!
Bọn họ trốn đi làm ruộng để phát triển!
Thế thì Rùa dung nham mùa hạ và Rồng kỳ tích ban mưa mà ta cực khổ làm ra còn có ý nghĩa gì nữa?
Lúc này nhìn tường vây thành lũy mà bọn họ xây dựng, phảng phất một Thôn Tân Thủ vậy, gọn gàng ngăn nắp, giống như một Cộng đồng Vu sư phong bế khác. Dùng một cái tát chụp tới bức tường, “Đám tử trạch kia, đi ra ngoài cho ta, hóa thành thợ săn mỹ thực, cảm nhận bốn mùa, thăm dò thế giới này!”
Ầm vang!
Vách tường nháy mắt sập xuống.
Phanh!
Người khổng lồ nhanh chóng đập vỡ vách tường, đi nhanh tới đạp nát khu dân cư, mặt đất nứt nẻ, cuốn lên từng trận bụi mù.
“Oa a a!! Người khổng lồ này dường như đang rất tức giận!”
“Bức tường Piccolo đã bị đánh vỡ! Người khổng lồ tiến công xâm lấn mỹ thực!”
“Thế giới Mỹ Thực này còn có quái vật công thành? Chó kế hoạch súc sinh, ngươi lăn ra đây! Không có nhân đạo!!”
Các loại mỹ thực như cải trắng, thịt lợn, trâu đen,… đều điên cuồng chạy trốn.
Hình ảnh giống như những món đồ chơi đang tổng động viên vậy.
Phía sau người khổng lồ có cõng một cái sọt màu xám bằng dây leo thật lớn, không ngừng khom lưng, giống như đang hái nấm, nắm một đám lên rồi ném vào sọt phía sau.
Tích!
【 Ngài đã tử vong! 】
Từng âm thanh nhắc nhở truyền đến, khiến cho không ít người trở nên trống rỗng, bi thương.
“Mẹ nó, thì ra chúng ta thật sự là mỹ thực! Có người tới ăn chúng ta.”
“Ha ha ha ha ha! Một ngày này, những nguyên liệu nấu ăn trong tường cao rốt cuộc cũng nhớ tới sự sợ hãi khi bị nhân loại chi phối!!!”
“Đi bắt những cái kia kìa, cây cải trắng tươi ngon mọng nước ấy, không cần bắt ta! Ta đã một tháng không tắm rửa rồi!”
“Ha ha ha! Bạch tuộc ta có nhiều chân, ta chỉ cần chạy trốn nhanh hơn so với các ngươi là được!”
Có người gào rống, có người kêu to, cất bước liền chạy.
“Đừng ăn ta, ta đã nạp mười mấy vạn tệ rồi...” Còn có giống loài mỹ thực bụng phệ, hiển nhiên là do ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, nháy mắt liền bất động, sau đó run rẩy nằm trên mặt đất giả chết, không ngừng sùi bọt mép nỉ non, “Tổ kế hoạch ba ba! Các ngươi hiểu mà, ta nạp tiền rồi, Boss này nhất định phải có thiết lập không ăn thi thể.”
Hứa Chỉ tiện tay nhặt nguyên liệu nấu ăn này lên, ném vào trong sọt.
Thi thể:???
“Oa a a!”
Tiếng kêu càng thảm thiết hơn nữa.
“Trời ạ! Hắn còn nhặt thi thể!”
“Quả nhiên là chó kế hoạch, bên ngoài thì đẹp đẽ nhưng thực chất là đồ đê tiện! Thấy chúng ta trốn đi không học tập nấu ăn thì đã tới chơi chúng ta!”
Trong nháy mắt, đám người càng kêu rên thảm thiết, tiếng kêu không ngừng vang lên.
Một ngày này, phảng phất bị tai nạn bao trùm, toàn bộ pháo đài vất vả thành lập bị hủy diệt hơn phân nửa.
Đạp đạp đạp!
Phòng ốc bị sập, nhà ăn mỹ thực cũng bị hủy hoại, Sirin cũng đang chạy trốn.
Nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một đầu bếp, rất nhanh đã bị người khổng lồ bắt được. Nhưng mà, người khổng lồ này chỉ nhìn nàng, không hề bóp chết nàng. Hắn cầm lấy đồ ăn mà nàng đã nấu lên nếm một ngụm, lộ ra thần sắc rất vừa lòng, sau đó ném nàng vào trong sọt.
“Ồ? Không ngờ ta lại không chết?” Sirin trừng mắt.
Rất nhanh, toàn bộ pháo đài bị phá hư hơn phân nửa. Người khổng lồ kia nhặt lên một đống kẻ yếu chạy trốn chậm nhất, sau khi bỏ vào đầy sọt mới thắng lợi trở về, chậm rãi xoay người rời đi.
Phía sau là một mảnh hỗn độn, đổ nát thê lương.
Sirin run bần bật trốn ở một đống thi thể trong sọt.
Sau khi người khổng lồ rời đi, xuyên qua rừng cây tươi tốt tới một mảnh đất xưa nay chưa từng có. Nàng phát hiện ra trước mặt là một hồ nước, có một nhà tranh thật lớn, trong phòng có bàn gỗ, chiếc ghế và các loại bài trí cổ phong đơn sơ.
Nội dung cốt truyện ẩn giấu!!
Đôi mắt của Sirin sáng lên như tuyết, hô hấp dồn dập.
Nhưng biểu tình vui sướng dần đọng lại, bởi vì rất nhanh sau đó nàng lại phát hiện, ở ngoài gian phòng to lớn kia bắt đầu truyền đến thanh âm chẻ củi, chuẩn bị nấu cơm.
“Ta cũng sắp bị đào thải sao?” Nàng sợ tới mức cả người run lên, làm cách nào cũng không bò lên nổi, “Nhất định phải nghĩ ra biện pháp để cứu mạng mới được.”
Sirin cuống hết cả lên, trong phòng toàn là những đồ gia dụng cỡ lớn, bàn ghế to lớn, làm cho người ta cảm thấy rất ma huyễn, rất thần bí. Trò chơi này quá vui, ngũ giác cực kỳ chân thật, còn có thể được ăn ngon nữa, ta cũng không muốn đột nhiên chết đi đâu.
Bỗng nhiên nàng nghĩ tới thứ gì đó, đôi mắt sáng lên.
Nàng cúi đầu nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn được chất đầy trong sọt, lấy ra đao xương mà nàng luôn mang theo bên người ra,
“Các huynh đệ, các ngươi chết thật thê thảm, ta chỉ có thể giúp mai táng các ngươi thôi.”
Chốc lát sau, khi chẻ củi đốt lửa xong, ngọn lửa thiêu đốt vô cùng sinh động.
Người khổng lồ đi đến nhìn vào trong cái sọt, liền nhìn thấy một sinh vật Slime bùn kỳ lạ.
Con quái vật bùn này đang quỳ rạp đầu xuống đất, giống như những thổ dân bộ lạc cổ xưa đang quỳ lạy tế bái thiên thần. Nó cầm nguyên liệu nấu ăn đã được xử lý tốt, sau đó chỉ chỉ vào đống lửa, ý muốn nói: Đại lão, hãy để ta giúp ngài nấu ăn!
Nhưng trong nháy mắt nàng lại cảm thấy có hơi mông lung, ngôn ngữ không thông, thì làm thế nào để hắn hiểu ý của mình bây giờ?
Đúng rồi!
Cử chỉ tay!
Nhưng mà phải dùng cử chỉ tay như thế nào…
Gương mặt nàng đột nhiên trở nên vô cùng nịnh nọt nhìn người khổng lồ, sau đó lại chỉ chỉ vào đống lửa, dáng vẻ khúm núm, lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc.
“Thái Quân, ta ta sẽ… nấu nấu thật nhiều món ngon cho ngài!”
Nông phu dường như có trí tuệ, xem hiểu ý mà tay nàng diễn tả, gật gật đầu.
“Quả nhiên là cử chỉ tay có tác dụng. Nhân loại ngu ngốc, ngươi không biết bản thân mình mới vừa phạm phải một sai lầm chết người như thế nào đâu. Hôm nay ta quỳ xuống đây lạy người, ngày mai ta sẽ đưa người lên thớt gỗ!”
Trong lòng của nàng mừng như điên, âm thầm khen ngợi cho sự thông minh của mình, sau đó vô cùng cẩn thận tiến lên trước nướng đồ ăn. Cứ một lúc nàng lại quay đầu nhìn về phía người khổng lồ, phát hiện hắn đang múa tay múa chân với một cây đại thụ cao lớn che trời, giống như đang luyện tập võ nghệ.
Rất nhanh sau đó, một luồng hương thơm đồ ăn ngào ngạt lan tỏa ra khắp khu rừng.
Ngay lúc này, khắp nơi trên mạng đều tràn đầy lời oán than.
“Thật là vô lương tâm quá, đều là do đám các ngươi sau khi sinh sôi ra đời sau lại xem chúng nó là đồ ăn. Ông trời không cho phép việc này xảy ra, nên mới dẫn tới việc quái vật công thành! (cắn răng)”
“Đây chính là hậu quả của việc không yêu thích nấu ăn! Ta bị đào thải rồi! (khóc)”
“Nguội lạnh, từ hôm nay trở đi, ta sẽ biến thành một nguyên liệu nấu ăn, một phần đem đi chiên, một phần đem đi luộc, vô cùng yên tĩnh, vô cùng kiêu ngạo (rơi nước mắt)”
-----
Dịch: MBMH Translte
Bạn cần đăng nhập để bình luận