Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 391: Hình Nhi Thượng Học, Một Cây Một Kiếp Phù Du!

Nàng triệt để phát cuồng, cảm thấy rất suy sụp.
“Đúng rồi, tối nay ngươi muốn học nấu ăn không?”
Nàng hồi phục lại, lẩm bẩm.
Người khổng lồ này là một quái vật cuồng chiến đấu, điên cuồng giết chóc, từ đó mang đến rất nhiều nguyên liệu thức ăn, giúp cho nàng có thể luyện tập tay nghề. Với một kẻ thực sự yêu thích nấu ăn như nàng, tất nhiên trình độ nấu nướng sẽ tăng lên rất nhanh.
Đạp đạp đạp!
Người khổng lồ vội vàng chạy phi nước đại, thân hình cao lớn đang dẫn dụ một đàn sói lớn đuổi theo, những con sói tràn lên giống như một dòng lũ đen nghịt.
“Đồ điên, ngươi muốn chết à!
Ngươi chết thì có thể sống lại được, nhưng con mẹ nó ta không thể chết!”
Đầu bếp nằm sấp ở trên da đầu, kêu to,
“Một lần mà dẫn được nhiều quái như vậy! Thả diều với bọn chúng, nhanh thả diều!”

Ầm ầm!
Vòi hoa sen phun nước xuống.
“Ha ha ha.”
Trong khi tắm rửa, Hứa Chỉ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chợt bật cười lớn, chỉ nhìn một cách vui vẻ,
“Tóm một người chơi đến đây, giống như chọc tổ ong vò vẽ, sớm muộn gì đám người kia cũng sẽ đến làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Hắn cất chiếc khăn tắm màu trắng, cởi trần đi ra ngoài, vóc dáng cả người thon dài cường tráng, nhưng nét mặt lại rất lạnh nhạt,
“Trước mắt, chuyện thi đấu tổng kết của Cộng đồng Vu sư rồi mở ra Mỹ Thực giới, đã tạm thời được giải quyết rồi... Trừng trị đám người chơi gia súc làm người ta đau đầu kia một chút, xem như đã mở ra được một sa bàn có độ tự do càng lớn, cũng coi như công đức viên mãn, từ đó hoàn thiện kết cấu vườn trái cây của ta thêm một chút. Nhưng mà, chuyện bên kia vẫn không ngừng nghỉ, thế giới Vu Sư và thế giới Hoang Cổ đã thông nhau rồi.”
Hắn nằm xuống chiếc giường lớn màu trắng, đắp chăn lên, cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu. Sau đó tắt đèn, yên lặng cảm ứng một thế giới sa bàn khác,
“Phải đi vào một chuyến... Có lẽ sau này, mặt đất ngăn cách hai thế giới sẽ dung hợp lại với nhau cũng chưa biết chừng.”
Vương triều Đại Chu năm 345.
Phàm nhân Liễu Ôn Kiếm đột phá cảnh giới Thiên Đế, trở thành một vị Đế giả cái thế vô địch trấn áp thiên hạ, mở ra thời đại Thục Sơn.
Không đến mười năm, trong thiên hạ dần dần xuất hiện Kiếm Tiên, cưỡi mây đạp gió, hóa thành tia sáng bay trên bầu trời, trảm yêu trừ ma, cứu nhân độ thế, trừ ác quỷ, chém cương thi.
...
Vương triều Đại Chu năm 351.
Vương triều Đại Chu rất thịnh vượng, hệ thống Long Mạch kiện toàn đầy đủ, tập hợp nguyện lực chúng sinh, sùng bái Nho giáo và Đạo giáo. Các vị Đại Nho, thi nhân, văn nhân sáng tác vô số những tác phẩm thơ ca, tiểu thuyết,... Trở thành những áng văn chương được mọi người yêu thích, truyền tụng càng lan xa, hội tụ niệm lực càng lớn mạnh.
Đây là một Vương triều hội tụ văn khí, chấn kinh thiên địa.
Vương triều Đại Chu tổ chức nhiều khoa cử, chế độ theo đường lối cực đoan trọng văn khinh võ, lấy việc thi đậu công danh làm vinh quang. Trong thiên hạ dần dần sinh ra Chư tử bách gia, các bậc đại hiền triết, môn nhân nho sinh, trăm hoa đua nở.
Nho đạo và Đạo gia đều hàm chứa văn tự có thể chấn động trời đất, hô mưa gọi gió. Những người đảm nhiệm chức quan đều mang một thân hạo nhiên chính khí, đường đường chính chính, có thể giận dữ mắng mỏ Quỷ Thần!
Vào đầu tháng ba, có một vị Trạng nguyên đường thời của triều đình là Vương An, một thư sinh có khí chất phong độ như mây bay gió chảy. Ở trên thuyền du ngoạn giữa dòng Hà Giang, hắn và đám bằng hữu uống rượu ngâm thơ, trong lúc say chuếnh choáng đã viết ra bài thơ《 Đào Nguyên Ký 》.
Trong đó miêu tả về vùng thôn quê Đào Nguyên, cảnh sắc yên bình xinh đẹp, không tranh quyền thế, là nơi sinh sống mà bao người mơ ước khát khao. Bài thơ được truyền tụng khắp hai miền Nam Bắc bên bờ Hà Giang, vô số người biết đến, cầu nguyện, đọc thuộc lòng...
Từng ngày trôi qua, không chỉ tu vi của Vương An là không ngừng thăng tiến thay đổi, ở bên trong phủ đệ của hắn còn dần dần ngưng tụ thiên địa dị tượng. Tất cả những dị tượng đó hội tụ thành một phương Đào Nguyên tiên cảnh mông lung mờ ảo, có thôn xóm ẩn hiện dưới thung lũng giữa núi đồi, có bóng người sinh động như thật, đang cần mẫn trồng trọt và chăn nuôi.
“Nguyên lực của chúng sinh đã xuyên thấu qua Long Mạch đại địa đến đây, vậy mà có thể ngưng tụ thành một phương thế giới hư ảo, nằm ở bên trên phủ đệ của vị Đại Nho sáng tác ra bài thơ truyền thế này?”
“Không thể tưởng tượng nổi! Đây là... Ta suy nghĩ bản thân nên tồn tại ra sao?!”
...
Kinh thành sôi sùng sục.
Cả thiên hạ, văn nhân mặc khách đều vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi biết tin, từng vị thư sinh và văn nhân tài hoa tìm đến thăm quan phủ đệ của Vương An, lần lượt tiến vào phương thế giới Đào Nguyên, phát hiện con người bên trong dường như chân thật, hơn nữa có thể giao tiếp như những nhân vật thực sự của thôn Đào Nguyên bên trong sách.
Thậm chí, bọn họ còn không biết mình là người giả tưởng!
Sáng tác và viết ra những tác phẩm văn chương kinh điển được lưu truyền muôn đời, cầu nguyện cho cuộc sống sinh hoạt của mọi người an nhàn hạnh phúc, có thể dùng cây bút của mình hội tụ tất cả vào thế giới trong sách?
Sự thần bí của Nho đạo quả thực vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người!
Nho đạo, Chư tử bách gia chưa bao giờ cảm thấy tự hào như thế. Trước đây, tuy rằng bọn họ quật khởi mạnh mẽ, nhưng vẫn lạc hậu so với nhất mạch Kiếm tiên và nhất mạch Võ đạo. Nhưng hiện giờ, họ được tận mắt chứng kiến loại dị tượng này, từ sâu trong nội tâm có một niềm tự hào phức tạp khó nói, đang điên cuồng tuôn ra.
Có một môn sinh cất tiếng thỉnh cầu dạy bảo.
Lúc này, Vương An đang uống rượu mừng, bình thường hầu hết thời gian đều say sưa chuếnh choáng. Trong hơi rượu say nồng, hắn mỉm cười nói:
“Một cuốn sách một thế giới, một cây một kiếp phù du.”
Nói xong, hắn không nói thêm gì nữa.
Vậy mà người môn sinh kia dường như có chỗ đốn ngộ, quay sang những môn sinh ở xung quanh, mở miệng nhàn nhạt nói rằng:
“Có một số thứ vốn không tồn tại, nhưng trên thế gian có nhiều người tin tưởng là thật sự, vậy thì nó sẽ tồn tại...”
Thật quá mức huyền ảo, đám người trầm tư suy nghĩ, dần dần có chỗ hiểu ra.
Chúng sinh đều tin đó là sự thật, vậy là giả hay là thật?
Đây chính là diệu dụng của đạo chúng sinh hương hỏa.
“Thật hiếm khi bút mực hạ xuống văn chương!”
Có người mở miệng khen ngợi.
Vương triều Đại Chu cường thịnh, thờ phụng Nho đạo, xây dựng Long mạch, thiết lập chức quan, tu chúng sinh hương hỏa, nhất mạch này có tiềm năng vô hạn!
Ngày hôm sau, khi Thừa tướng đương triều Hồ Nhân Nông nghe được câu chuyện thú vị này ở trong phủ đệ, cũng chiêu cáo thiên hạ:
“Có một vài người sẽ chết đi, nhưng nếu có nhiều người tưởng nhớ về hắn, vậy thì hắn sẽ sống ở trong lòng người khác, đây chính là con đường chung cực mà ta thôi diễn Nho đạo —— Bất tử bất diệt, vĩnh tồn tại thế... Ta suy nghĩ nên ta tồn tại.”
Những lời này quá huyền ảo, hình nhi thượng học, là chủ nghĩa duy tâm.
Văn nhân mặc khách trong khắp thiên hạ không ngừng lĩnh hội, dường như một vài người cũng có chỗ đốn ngộ, dần dần lưu truyền ra nhiều kiến giải riêng.
“Một cuốn sách, một thế giới.”
Đó là một cấp độ cực kỳ cao thâm của mạch tu Nho đạo.
Viết ra những tác phẩm văn chương kinh thế tuyệt diễm, sẽ hội tụ tất cả nguyện lực và tưởng niệm của chúng sinh, hình thành thế giới trong sách từ bút mực của mình.
Có lẽ, đây là lĩnh vực của Nho đạo, có thể tấn công kẻ địch!
Nhưng cũng không phải là có thể dễ dàng hình thành, đồng thời nếu muốn thế giới càng cường đại thì cần phải ngưng tụ càng nhiều nguyện lực. Vậy nên, cũng chỉ có thôn xóm phổ thông trong《 Đào Nguyên Ký 》, mới có thể đơn giản ngưng tụ hình thành ...
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận