Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 395: Ma Giới Xâm Lấn (Hạ)

Manh Muội ngồi ăn ở bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh giống như Bách Hiểu Sinh, có cảm giác cao thâm khó đoán, thậm chí còn ăn đồ ăn giống với hắn.
Chính mình ăn vụng nhiều tiền hoa hồng Long Mạch như vậy, có năng lượng của mười mấy vị Thiên Đế là kỳ quái sao? Không có năng lượng kếch xù thì sao có thể thành Thánh Nhân?
Medusa cười cười, nhìn về phía nàng, “Ta biết, khí tức của nàng nồng đậm đã có thể so với bản thể của ta, làm Thanh Đằng Địa Mẫu của thế giới này thì chiến lực chắc hẳn sẽ không kém gì ta, nàng vẫn luôn là đối thủ mà ta chờ mong nhất. Nhưng ngươi cho rằng... Ta không có chuẩn bị gì phía sau sao?”
Sắc mặt Hồ Nhân Nông đột nhiên căng thẳng.
Oanh!
Bỗng nhiên, trong ngọn núi lớn cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng vang.
Tựa hồ có một đạo trận pháp đồ đằng thật lớn được khắc ở trên núi, năng lượng khổng lồ vô ngần được hội tụ, hóa thành một ngọn lửa xoáy thật lớn, chậm rãi xoay quanh.
“Lấy danh của Ma Thần khởi nguyên Medusa! Con dân của ta! Buông xuống!!”
Medusa chậm rãi khẽ nhếch môi, hóa thành chú ngữ, một sóng âm mạnh mẽ chấn động thiên địa, trường bào trên người dao động theo gió.
Thế giới Vu sư.
Các quốc gia Ma Dược, các vị cường giả, binh lính, chức nghiệp giả, Đại đế sử thi đều cảm giác được sự kêu gọi từ sâu trong lòng, có loại cảm giác cả người tê mỏi.
Bên kia đại dương, đại môn Minh Giới, một Xà Phát Nữ Yêu mỹ lệ tuyệt diễm, thân hình to lớn cuồn cuộn trồi lên mặt nước, chậm rãi khởi động, nhẹ nhàng vươn ra ngón tay về phía trước một chút.
Oanh!
Một cánh cửa xoáy nước màu xám tinh xảo hiện lên.
Rất nhanh, Ma Thú trong sơn mạch được thuần dưỡng vô số năm kéo đến đông nghìn nghịt, phát ra hơi thở bạo ngược, ánh mắt đỏ tươi. Dưới sự xua đuổi của từng chức nghiệp giả, bọn chúng bắt đầu hội tụ đến cửa lớn, trào lên chồng chất giống như nước bùn, bôn tẩu khắp mặt đất.
Đây chỉ là vật hi sinh tiên phong cho chiến tranh, là một giống loài đặc thù của thời đại Ma Dược: Ma thú!
“Tai ương Ma thú có thể hủy diệt rất nhiều đồ vật của thế giới kia.”
Xuyên thấu qua cửa không gian, mơ hồ có thể nhìn thấy một vị cường giả như đại dương mênh mông.
Mà ở chỗ cao kia vậy mà lại là mấy trăm Đại Đế Sử Thi cổ xưa, ánh mắt lành lạnh, phát ra năng lượng khủng bố.
Ở chỗ cao nhất chính là một vị Ma Thần to lớn không thể diễn tả, phảng phất chỉ đứng ở nơi đó chính là một mảnh thế giới, Trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng, nó cũng đủ để khiến cho một vị Thiên Đế sụp đổ.
“Đây là...” Sắc mặt của Hồ Nhân Nông dần thay đổi.
Cấp bậc cường giả Thiên Đế như bọn họ có đến hơn mấy trăm vị! Dù cho hơi thở của mỗi một vị đều không bằng cùng cấp, nhưng số lượng thật sự quá nhiều. Thế giới Hoang Cổ mới có bao nhiêu Thiên Đế?
Cửu Trọng Thiên của Thiên Giới, từ lúc Tây Kỷ Nguyên vẫn chưa xuống dốc, mấy trăm năm vẫn không ngừng phát triển, ra đời không ít Thiên Đế. Trên Cửa Thiên có chín vị Thiên Đế tọa trấn, lại cộng thêm mấy người trên thế gian, thế giới Hoang Cổ mới chỉ có mười một vị Thiên Đế!
Ahhh!!
“Đó là cái gì!”
Vô số bách tính trong thành kêu to.
Đám người nháy mắt kích động, chạy về chỗ khác.
Nhưng dù sao nơi này cũng là đất Thục với dân phong bưu hãn, tập võ thành phong trào, các môn phái võ đạo bị vương triều Đại Chu đuổi đi đều tụ tập ở chỗ này. Rất nhanh liền có hiệp khách tổ chức sơ tán, hơn nữa còn có các đại kiếm hiệp, tiến đến mảnh núi non kia, đón đánh ma thú khủng bố.
“Các vị võ lâm, trung thu trăng tròn có yêu ma xuất thế, phải tiến đến ngăn cản!”
“Thục đạo Kiếm tiên, mờ mịt linh động, có lẽ rất nhanh sẽ biết và tiến đến chi viện cho chúng ta!”
...
“Yêu nghiệt! Đừng vội làm loạn!!”
Trong thành có từng đạo hơi thở khủng bố bắt đầu bộc phát, một người phóng lên cao, lại không biết đây mới chỉ là bắt đầu.
Toàn bộ người trên đường phố đều nhanh chóng chạy như điên, rất nhanh đã không còn dân cư, chỉ còn lại mấy người vẫn ngồi ở trên quán nhỏ, uống rượu, ăn thịt như cũ.
“Bây giờ, ngươi đã hiểu chưa?”
Medusa mỉm cười, nhìn những ma thú kia điên cuồng tuôn ra, đây là lực lượng tiến đến xâm lấn thế giới, “Đây mới là chiến tranh, lực lượng đang dần dâng lên. Nếu như loại tồn tại như Địa Mẫu này ra tay ngay từ đầu, thì chân thân của ta đã chuẩn bị để tùy thời buông xuống. Mà kết cục của thế giới chúng ta cũng chỉ đến như vậy, ta chém giết với Địa Mẫu, thần của hai thế giới cũng không phải do chính mình, cũng sẽ có cùng kết cục.”
Lời nói của Medusa đã hoàn toàn trấn trụ Hồ Nhân Nông.
Đôi mắt của Manh Muội nháy mắt sáng ngời.
Sao ta lại không không nghĩ tới chứ?
Ta tuy rằng là mèo con khoác da hổ, không thể đánh, nhưng Medusa cũng không biết. Như vậy, ta đã thành công kiềm chế nàng.
Nàng rất kích động, cảm thấy đây là thời điểm để nàng khoác lác với cư dân mạng bên ngoài một phen, vai ác cuồng bạo lực nhất trong lịch sử vậy mà lại sợ đại Manh Muội ta!
“Như thế, hai bên chúng ta là đang kiềm chế lẫn nhau, Thanh Đằng Địa Mẫu cũng khó để có thể ra tay, ngươi muốn cùng ta đánh một trận không? Cướp đi lão sư của ngươi?” Medusa mỉm cười, nắm bờ vai của Bách Hiểu Sinh.
Sắc mặt của vị lão nhân tóc bạc Hồ Nhân Nông này cũng ngưng trọng lại, nắm một bờ vai khác của Bách Hiểu Sinh. Hắn không có khả năng sẽ buông tay, thậm chí vì để cứu lão sư của mình về, hắn đã thương nghị với Liễu Ôn Kiếm, không tiếc phát động chiến tranh trước!!
Oanh!
Hơi thở khủng bố bộc phát!
Khí tràng của hai người lần lượt thay đổi, thần thức hội tụ thành phong ba, thần thức đang điên cuồng va chạm, lại tinh diệu vô cùng, cố tình tránh đi người ở giữa. Sắc mặt của Bách Hiểu Sinh cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Bọn họ đánh lui đối phương, sau đó ở trong nháy mắt lại đem Bách Hiểu Sinh đoạt tới.
Coi đây là chiến trường sao.
Hứa Chỉ:???
Hắn ngồi ở trung gian, hai vị Thiên Đế đang lôi kéo bả vai của mình bả, hít sâu một hơi, cảm thấy bọn họ khẳng định phải cẩn thận. Dù sao nếu mà thất thủ thì kính tượng này sẽ bị đánh nát, có hại chính là bọn họ.
“Hương vị thịt này làm cũng không tồi, rất ngon.”
Toàn bộ thành cuốn lên một cơn gió lốc thật lớn, mái hiên sập, đường phố đổ nát, ở trung tâm gió lốc mà hai vị Thiên Đế đang điên cuồng giao thủ kia, Hứa Chỉ vẫn một tay cầm sách, vừa ăn vừa xem, vô cùng bình tĩnh.
Trên bầu trời, những đám mây không ngừng quay cuồng, một đợt sóng khí nặng nề tràn ra.
Hai vị Thiên đế tôn kính có cấp bậc khủng bố đang điên cuồng đánh nhau, thuyền lâu, đèn lồng, quán trà, các kiến trúc xung quanh dần trở nên mơ hồ…
Trời đất quay cuồng, cả thế giới tràn ngập một màu đen nặng nề u ám, Manh Muội đã sớm dẫn Tiểu Hồ Ly rời khỏi trung tâm.
Chính giữa cơn lốc điên cuồng này, chỉ có duy nhất một thứ còn nguyên vẹn, đó chính là cái bàn trà nằm ở vị trí trung tâm và thư sinh nhìn qua rất hiền lành kia, Bách Hiểu Sinh đang ngồi trên ghế vừa ăn vừa đọc sách.
Khả năng khống chế quá tuyệt diệu, trong tình huống không làm thương tổn tới đối phương, nhưng vẫn có thể đánh bại đối thủ.
“Trời ạ! Vì tranh giành một con mọt sách thôi, mà hai thế giới đã phát động trận chiến tranh đầu tiên ư!”
Trong lòng của Tiểu Hồ Ly Hồ Hải Hàn cực kỳ chấn động, vẻ mặt không thể tin nổi, vô cùng khiếp sợ.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận