Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 405: Đoạn Lịch Sử Sai Lầm

Trên thực tế, tuy rằng Gilgamesh kinh tài tuyệt diễm, điên cuồng tôi luyện thân thể, phát triển lực lượng cơ bắp, nhưng lúc ấy miễn cưỡng cũng chỉ là cấp bảy. Dựa vào lực lượng của gen con kiến, chỉ có lực lượng đến cấp bảy, phương diện còn lại đều quá yếu.
Dù sao thì lúc đó hệ thống cũng quá mức cổ xưa, cũng không hoàn thiện.
Lại giống như tam nữ vu, trong lịch sử có viết chính là tam nữ vu hợp lực nghiên cứu ra hệ thống tu luyện, trở thành Vu sư. Mọi người lại căn bản không biết ngọn nguồn thật sự của nữ vu, lúc đó đàn ông quá thưa thớt, chỉ có thể để cho nữ nhân tới dung hợp máu Evil Eye. Đó là một con đường đi lên từ trong núi thây biển máu, chỉ có ba người có thể sống sót.
Lại giống như Luyện Kim Đại Đế, hoa viên trên không trung...
Các loại lịch sử đều bị bóp méo và mai một.
Dù sao thì thần thoại Sumer cổ đại, thần thoại Babylon cổ đại, đối với thời đại ngàn năm sau đã quá mức xa xôi.
“Oa! Chức nghiệp trong truyền thuyết: Mỹ thực gia? Truyền thừa mà Đại đế Messiah cổ xưa sáng tạo?”
Sheila kêu to một cách khoa trương.
Xung quanh là một mảnh rối loạn, hưng phấn đến mức không được. Đó là chức nghiệp che giấu hi hữu!
“Trong truyền thuyết, Messiah Quân chủ Đại đế, đêm ngự ngàn nữ, hưởng thụ mỹ thực và rượu ngon, tiêu dao tự tại, không chỉ sáng lập nên chức nghiệp mỹ thực gia, mà còn sáng lập nên chức nghiệp ngự đấu gia.”
“Nghe nói Quân vương đời thứ bảy của nhân loại là Masaka, được xem như vị quân chủ tàn bạo nhất trong lịch sử, chính là ngẫu nhiên có được truyền thừa của Đại đế Messiah —— chức nghiệp ẩn tàng ngự đấu gia, chiêu mộ nữ tử tuyệt mỹ cả nước. Nghe nói thời đỉnh cao, có tới 3000 Vương phi, ngày ngày sống trong mơ màng.”
Vẻ mặt Hứa Chỉ hắc tuyến. Đúng, đúng, tất cả đều là do ta sáng tạo nên.
Đây là sự tàn bạo của xã hội, một đống lịch sử đen tối tự nhiên treo trên người hắn.
Mohank cười ha ha, vô cùng đắc ý vì phát hiện của mình, “Messiah tiên sinh, ngươi là truyền nhân của đại chức nghiệp mỹ thực gia đúng không? Ngươi cấp mấy rồi? Dám một mình xâm nhập vào Hắc Vụ Sâm Lâm.”
“Năm nay hơn hai mươi tuổi, mới tu luyện hơn một tháng.” Hứa Chỉ trả lời.
“Ha ha ha! Messiah tiên sinh, quả nhiên là một người thú vị!” Mohank cười ha ha, vô cùng thân thiện nói, “Sao có thể, ngươi thoạt nhìn, ít nhất là cấp ba chứ?”
“Đúng vậy.”
Hứa Chỉ không nhịn được mà bật cười.
Trên que nướng ma thực có rắc lên hương vị mới, cảm thấy đoàn xe này cũng thực có ý tứ.
Hắn tiếp tục đi chung với thương đội này, kết bạn mà đi, theo bọn họ đi được một đoạn. Thậm chí nếu bọn họ nhận không ra chính mình, thì mình có thể vì đội ngũ mà nấu nướng mỹ thực, khiến cho bọn họ phải reo hò, được vô số người khích lệ và săn đón.
Dù sao chịu đòn đánh của xã hội, nhưng vẫn cần phải thể nghiệm nhân sinh, rèn luyện nội tâm một chút thì vẫn hơn.
Mấy ngày nay, Hứa Chỉ phát hiện thương đội của bọn họ đi qua hai thành phố, buôn đi bán lại. Dưới sự trợ giúp của Mohank, hắn đã tìm một đoạn đường xa xôi, bắt đầu kinh doanh một quán bar nhỏ “Phoebe”.
Hứa Chỉ rất bình tĩnh, tâm thái bình thản, bắt đầu giúp đỡ việc kinh doanh cửa hàng, mỗi ngày tiếp tục tu luyện, nấu nướng mỹ thực, nói chuyện phiếm cùng với những khách nhân lui tới, lấy đó để rèn luyện đạo tâm.
Nghênh đón lưu lượng khách, lắng nghe nhân sinh của bọn họ. Điều này rất phù hợp với con đường của hắn, phù hợp với tâm cảnh.
Đây là một đoạn thời gian nước chảy đá mòn.
Thời gian Hứa Chỉ bình thản tu luyện dần trôi đi, năm tháng vội vàng, chỉ chớp mắt thôi đã qua mười năm, chiến tranh tiến vào giằng co, hai bên đều tử thương không ít.
“Thế giới Hoang Cổ kia chỉ có mười mấy vị tôn chủ đại đế, nhưng bọn hắn quá hung mãnh! Trong cùng cảnh giới là vô địch! Không nói đến Tiên giới, chỉ đệ tử Thục Sơn kia, nghe nói đều là phàm nhân không có lực lượng, hai ba mươi tuổi đã có chiến lực không tồi, có thể đến cấp bốn, đều là thích khách siêu cấp.”
“Vậy cũng quá khoa trương rồi?”
Có người cảm thấy không thể tưởng tượng được, “Mới hai ba mươi tuổi mà có thể đến mức độ đó sao?”
“Không khoa trương.”
Lão nhân kia uống rượu, nói một cách chậm rãi, “Mọi người có nghe nói đúc kiếm cần nhiều rất nhiều tài liệu. Nhưng vì chiến tranh cho nên rất nhiều tài nguyên của cả thế giới đều cung cấp cho Thục Sơn, biến thành một cái động không đáy… Họ đã dùng nguồn tài nguyên khổng lồ để đổi lấy thời gian. Hơn nữa, những phàm nhân đó dù hao tổn tài nguyên khổng lồ nhưng vẫn có sinh lão bệnh tử, chẳng qua chỉ huy hoàng được mấy chục năm mà thôi, quả thực là lãng phí.”
“Nghe nói Đại nho Hồ Nhân Nông của thế giới kia lại càng thêm khoa trương, là tồn tại bất tử.” Có người bởi vì biết được tình báo này mà đắc ý.
“Bất tử!?”
Xung quanh đều mang theo sự khiếp sợ, sao có thể bất tử chứ.
“Thế giới kia thật là kỳ ảo, nhưng đã tìm được nhược điểm của bọn họ rồi. Lực lượng của bọn họ đến từ dân chúng quốc gia, chỉ cần tàn sát căn cơ là bá tính thì bọn họ liền biến thành lục bình không rễ!”
...
“Hồ Nhân Nông, Vương triều Đại Chu, Liễu Ôn Kiếm, Thục Sơn...”
Hứa Chỉ đứng ở trong quán bar, nghe các khách nhân thảo luận, phảng phất cách khoảng không thấy được cảnh tượng chiến tranh kinh thiên động địa kia. Một vị Kiếm tiên phi hành hóa thành sao băng, một Đại Nho có chiến lực nghịch thiên, không sợ tử vong, một vị tôn chủ Đại đế đang rống giận, hai bên chém giết lẫn nhau... Đây là Thiên Đế, Đại Đế hai bên đang vì cơ duyên thành Thần của chính mình mà không tiếc tính mạng, cũng là vì thế giới phía sau của mình.
...
Nghe về chiến sự nơi tiền tuyến, Hứa Chỉ vẫn bình tĩnh như cũ, không ngừng ma hợp đạo tâm, mục tiêu chuyến đi này của mình chính là để hiểu ra đạo tâm. Lại qua bảy tám năm, khí thế của chiến tranh hừng hực, nhưng vẫn đang ở thế giằng co như trước.
Nhưng mà Hồ Nhân Nông và Liễu Ôn Kiếm, thật ra đã khiến cho vô số Quân chủ Đại đế khác phải sợ hãi.
Đặc biệt là Liễu Ôn Kiếm, Chưởng môn Thục Sơn này khiến người nghe tiếng đều sợ vỡ mật. Thiên Đế phàm nhân, âm thầm ám sát liên tục hơn 60 Quân chủ Đại đế Ma Dược, chức nghiệp giả cấp Sử Thi, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng khủng bố.
Vị Thiên Đế phàm nhân này, chỉ một người đã ảnh hưởng đến cả chiến cuộc, khiến người người thần hồn nát thần tính.
Nhưng đó là tiền tuyến, hậu phương hiện tại lại quá bình lặng.
Thành Orwell, bao nhiêu năm trôi qua, danh tiếng của quán bar dần nổi lên. Quán bar này có một quy tắc rất là kỳ quái, đó là mỗi ngày giới hạn 50 khách hàng, và bọn họ phải nói cho chủ của quán bar về quãng đời đã qua của mình.
Quy củ đúng thật là cổ quái.
Nhưng vẫn có vô số người hướng tới đây, bởi vì rượu ngon và thức ăn trong đây quá mức mỹ vị.
Thương đội của Mohank cũng càng ngày càng làm ăn lớn hơn, nổi tiếng toàn bộ thành Orwell. Đây là cơ hội buôn bán quật khởi thuộc về người bình thường, dù sao thì cường giả đều tiến vào tiền tuyến, Mohank có thể bắt lấy thời cơ, làm một chức nghiệp giả cấp thấp, đương nhiên là có thể cất cánh bay lên ở đầu gió.
Mohank là một hán tử thô kệch và hào sảng, ngẫu nhiên cũng ngừng lại ăn đồ ăn, tới nói chuyện phiếm cùng với Hứa Chỉ, đem đến các loại tin đồn thú vị.
Mấy năm trước, hắn có khí phách hăng hái, đạt thành hữu nghị cùng với quý tộc các thành, đả thông con đường giao dịch. Sau đó mấy năm, hắn dần đi tới đỉnh cao quyền lực tại các thành thị phụ cận, không cần phải nịnh bợ ai cả. Hắn hưởng thụ sự theo đuổi của vô số người, mỹ nhân, quyền thế và rượu ngon, nhưng hắn lại luôn tố khổ, nói tiền đã kiếm đủ rồi, chính mình muốn ở ẩn, nhưng mà thương đội lại có tới 3000 người, đều sống dựa vào hắn.
“Khi đã ở vị trí này mới phát hiện chính mình không thể lùi xuống, có quá nhiều ràng buộc, phía sau còn có miệng ăn của vô số người. Hơn nữa, một khi ta lui xuống, rất có thể chính là thời điểm mà ta phải chết.” Hắn mở miệng nói.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận