Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 451: Sợ Hãi Đến Từ Bóng Tối

Medusa lẳng lặng ngồi, cảm nhận được sự yên lặng bình thản chân chính.
Nàng xem xét kỹ từng bước trưởng thành và kinh nghiệm của mình, được lão sư Circe dạy dỗ, thời đại hắc ám nữ vu đánh bại Lilith, cuối cùng bị Luyện Kim Đại Đế Grantham đánh bại, lúc ấy nàng cảm thấy mất mát, quá tuyệt vọng, niềm tin đã bị đánh vỡ.
Nàng chứng kiến thời đại của mình diệt vong, thời đại luyện kim bị hủy diệt, từng anh hùng Quân chủ Đại đế chết già, ai thán thời gian trôi, nhìn thấy sự rộng lớn và bí ẩn của vũ trụ thiên hạ, tâm lại càng tràn ngập kính sợ.
Sau khi tinh tế cảm nhận lại những năm tháng tang thương và không cam lòng kia, nội tâm nàng đã hiểu ra đôi chút, có lẽ, thiên địa cũng giống như chấp niệm theo đuổi chân lý của Vu sư, như vậy mới có thể hướng đến trường tồn vĩnh hằng như chư thiên.
Nàng vốn dĩ rất cuồng vọng và kiêu ngạo, chậm rãi mà bình ổn, lại biến thành một người ham học hỏi tìm tòi chân lý.
“Ta nói ngươi...”
Thanh Đằng Địa Mẫu vẫn đang còn lải nhải bên tai, nói hươu nói vượn.
“Ta muốn gì đây?” Nàng lôi kéo tay của Hermes, nhìn về phía ngoài cửa sổ, phảng phất như không nghe thấy gì cả, lẳng lặng nhập thần, chỉ còn lại âm thanh tim đập thình thịch của mình.
Có lẽ đã có được.
Nàng nhìn về phía Hermes bên cạnh, vẫn cầm sách lẳng lặng đọc như trước đây, “Ta chỉ muốn chứng kiến sự bí ẩn và thần bí của chư thiên vũ trụ, muốn khám phá thứ bí ẩn say lòng người kia, muốn nhìn thấy nhiều phong cảnh hơn... Ta muốn có một người có thể làm bạn, cùng đi với ta trên cái con đường cô tịch này.”
Đây không phải là tình yêu, cũng không phải là hữu nghị.
Là một loại tình cảm cao cấp hơn, đặc thù hơn, giống như ký thác toàn bộ tâm linh vậy.
Trong hơn hai ngàn năm dài đằng đẵng và cô độc, chỉ có một mình một người bước đi, giờ có thêm một người có thể đi cùng, thật sự là quá tốt.
Thanh Đằng Địa Mẫu vẫn lải nhải bên tai. Mãi cho đến khi Thanh Đằng Địa Mẫu nói ra một câu, Medusa mới hồi phục tinh thần lại.
“Ta không định trở thành Thần.”
Cái gì?
Lão sư không muốn thành thần?
Tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn nhìn lão sư của mình, lộ ra vẻ không thể tưởng tượng được, đã thu thập đủ năng lượng, với lại đây là tồn tại tối cao mà vô số người tha thiết ước mơ, thậm chí hiện tại đại đế hai giới chém giết đều là vì mục tiêu này.
Lão sư của mình vậy mà lại không định thành thần?
Nhưng mà giây tiếp theo, Medusa bỗng nói ra một câu khiến cho tiểu hồ ly khiếp sợ.
“Không ngờ ngươi không muốn thành thần? Lại đang có ý xấu gì đây?”
Medusa cũng giật mình, bỗng nhiên cười rộ lên, có lòng tốt nhắc nhở: “Thanh Đằng Địa Mẫu, ngươi lập tức sẽ chết, là chắc chắn phải chết. Ngươi thành Thần, đột phá cấp tám Thần linh thì có lẽ còn có một đường sống, sẽ có khả năng ngăn cản tử kiếp khủng bố trong tương lai.”
Tử kiếp?
Lão sư sắp chết?
Hồ Hải Hàn giật mình, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Cơ bản đều sẽ chết đi? Nàng chỉ là người thứ nhất chết đi, những người khác cũng sẽ theo sát sau đó. Thế giới này vốn dĩ không có hoàn mỹ, có Quang Minh thì sẽ có Hắc Ám...” Medusa rất bình tĩnh, làm ra vẻ một thiếu nữ tóc đen đeo kính đen đọc sách, mang theo khí chất của học giả.
Đây là đạo cụ từ luyện kim, một phiên bản thu nhỏ của kính hiển vi, tạo nghệ vi mô của nàng đã sớm đạt tới trình độ không thể tưởng tượng được.
Bỗng nhiên nàng đứng lên, đi đến kệ sách màu đen, rút ra một quyển sách,
“Thanh Đằng Địa Mẫu, ngươi là một người theo lý tưởng cảm tính. Ngươi bi thống vì Đạo Trường Sinh tử vong, cho nên muốn sáng tạo nên một thế giới hoàn mỹ, áp chế hạo kiếp thiên địa, tạo nên một thế giới không có phân tranh.... Nhưng mà, lực lượng áp chế lớn bao nhiêu thì lực lượng bắn ngược sẽ lớn bấy nhiêu.”
Manh Muội trầm mặc một chút.
Medusa chỉ mỉm cười, “Mấy năm nay ta vẫn luôn nghiên cứu hệ thống Long Mạch, đúng là vô cùng thú vị.”
Tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn hình như hoàn toàn nghe không rõ.
Tựa hồ...
Có chuyện gì đó rất đáng sợ đang xảy ra?
“Vậy ngươi sợ hãi hắc ám không?” Medusa bỗng nhiên nhìn tiểu hồ ly đã từng ở chung trong một thời gian, mỉm cười nói.
“Ta... Thời điểm trước khi tu luyện, ta rất sợ bóng tối.” Nàng nghĩ một lúc, “Buổi tối ta cũng không dám ngủ một mình, nằm ở trên giường nhìn vào một góc, cảm thấy đen như mực... Nhưng sau khi tu luyện đã không còn sợ, bởi vì ta đã trưởng thành!”
“Ngươi biết con người vì lại sợ bóng tối không?” Medusa đẩy kính đen trên mũi.
Tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn nghĩ, lắc đầu nói không biết.
“Cảm xúc cổ xưa và mãnh liệt nhất của nhân loại đó là sợ hãi, mà nỗi sợ hãi mãnh liệt nhất của con người đó là sự sợ hãi đối với những điều không biết, không thể diễn tả, cho nên gọi là —— Nỗi sợ hãi không thể diễn tả.”
Medusa mỉm cười, chỉ chỉ chính mình.
Thiếu nữ đọc sách cười ôn nhu nói tiếp:
“Ví dụ điển hình nhất, con người vốn dĩ sợ hãi bóng tối, đó là bởi vì bóng tối là thứ không biết! Người ta sợ bóng tối, người nhìn vào bóng tối thường luôn thích nghĩ nhiều, cảm thấy trong bóng đêm có mặt quỷ, có quái vật, có những ánh mắt âm trầm đang nhìn chằm chằm chính mình.”
Nàng nhìn về phía Manh Muội, “Ngươi hiểu chưa?”
Manh Muội chỉ trầm mặc, tựa hồ đã hiểu ý trong đó.
A!
Rốt cuộc là có ý gì vậy!!
Hai vị tồn tại cổ xưa, đang chơi bí hiểm gì vậy?
Chỉ có tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn là cảm thấy khó hiểu.
Medusa cũng không muốn nói chuyện nhiều, dường như an nguy của Thanh Đằng Địa Mẫu không liên quan đến mình, dời đề tài hỏi ngược lại: “Đúng rồi, ngươi vừa mới nói ngươi không muốn thành thần, là có ý gì?”
Thanh Đằng Địa Mẫu ngồi ngay ngắn ở trước ghế dựa, uống một ngụm cà phê, “Ta không muốn thành thần, là muốn đem năng lượng cấp cho Đạo Trường Sinh, cấp cho Thiên Đạo.”
Medusa trầm mặc một chút, “Muốn tiếp tục hoàn thiện cái thế giới hoàn mỹ này sao?”
“Ta chỉ thích làm ruộng.”
Vẻ mặt Manh Muội nghiêm túc, nhìn chằm chằm nàng, “Hơn nữa ta thành thần cũng quá yếu, còn không bằng để cho Đạo Trường Sinh thành Thần, sau đó bảo hộ ta. Ta lại tiếp tục thu thập năng lượng rồi thành Thần sau.”
Nàng rất tự mình biết mình.
Đây là muốn tiến hành “Trời phù hộ chính mình” đến mức tận cùng.
Đầu tiên, sẽ có người chống lưng, bảo hộ chính mình. Dù sao hiện tại những Đại đế kia chém giết thật sự quá lợi hại, khả năng là qua một thời gian nữa sẽ xuất hiện Thần. Khi đó, nàng phải làm sao bây giờ?
Cùng là Thần, nhưng mình phỏng chừng sẽ bị đánh bạo trong nháy mắt mất...
Nàng tin tưởng nhất chính là Đạo Trường Sinh, đương nhiên phải để hắn thành Thần trước, ngăn chặn những Đại đế thành Thần kia rồi lại nói sau.
Dù sao thì trong cùng cảnh giới thì bọn họ không có khả năng làm gì được Đạo Trường Sinh.
“Hơn nữa, đây là một vụ đầu tư lâu dài. Một khi Đạo Trường Sinh thành Thần, trở thành Thánh Nhân cấp tám thì nội thiên địa của hắn, Cửu Thiên Tiên Giới sẽ lớn đến mức khủng bố, mà khi càng lớn thì phàm nhân có thể cư trú càng nhiều, hương hỏa phát ra sẽ càng cường thịnh.”
“Ý kiến hay.” Medusa vỗ tay mà cười, “Ta không thích ngươi, nhưng ta thích thời đại mà ngươi sáng tạo, thời đại hương hỏa có khả năng vô hạn. Ta suy nghĩ nên ta tồn tại...”
Manh Muội chỉ cười cười, dường như có chút cứng đờ, lời nói của Medusa khiến cho lòng nàng có chút bất an.
Nàng mang theo Hồ Hải Hàn, phủ thêm áo khoác da màu đen treo ở cửa rồi nhanh chóng rời đi, đi ra khỏi Quang Minh giáo hội, đi vào đường cái.
“Thánh Nữ đại nhân.”
Mấy Thần quan áo trắng cung kính mở cửa xe hơi màu đen cho nàng.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận