Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 504: Cuộc Điện Thoại Đến Từ Xã Hội Loài Người

Hứa Chỉ mặc trường bào Vu Sư, làm một nhân viên nghiên cứu quan sát mọi thứ, đi qua đi lại trên vùng đất này, quan sát những sinh mệnh hoàn toàn mới, hơn nữa còn cải tạo hình dạng của một ít sinh mệnh, thường thường sinh ra một ít linh cảm mới, khiến tiềm lực của chúng nó tăng lên.
“Thời kỳ đầu của một thế giới vui vẻ phồn vinh.”
Hứa Chỉ vô cùng hài lòng, xây dựng một cái sa bàn ở sâu trong lòng đất, là một trong những lựa chọn chính xác nhất của hắn.
Trên Trái Đất, vị trí tốt nhất để xây dựng một cái sa bàn chính là ở ngay tại chỗ này.
Mà trên mảnh đất này cũng đã sinh ra sinh mệnh cường đại đầu tiên, cấp bảy Thiên Đế, cũng chính là thí nghiệm đầu tiên trước đó, cự thú Finbar.
Hứa Chỉ đi một vòng, đang làm khách ở trong thần điện Mặt Trời của Finbar.
Tuy rằng đã cắt bỏ đi phần ký ức mà mình đã sáng tạo ra hắn, nhưng ở trong ký ức của Finbar, vẫn như cũ hoảng sợ trước vị Thần cổ đại thần bí Hứa Chỉ này, bởi vì ở trong ký ức của nó, vẫn nhớ như in thời mình còn trẻ, hình ảnh chó con bị ném lục lạc, huấn luyện cho ăn.
“Đây là một món quà đặc biệt hoàn toàn mới, ngươi có thể nhìn thử xem, có lẽ có thể giúp ngươi bớt nhàm chán.” Hứa Chỉ lôi ra một cái máy tính.
“Thần linh, đây là cái gì?”
Một con cự thú tao nhã trông giống như sư tử, cơ thể thon dài, có lớp vảy màu vàng bao bọc bên ngoài, nằm rạp ở trong thánh điện, xung quanh là các bức tranh màu hoàng kim do các cự thú nô bộc làm cho hắn, cực kỳ đẹp đẽ.
Để vượt qua thời gian nhàm chán, bình thường nó đều ngủ say.
Nhưng trong lúc nó ngủ say, cũng không thể tránh khỏi việc mạnh hơn, mạnh đến mức không thể tưởng tượng được…Dù sao, Hứa Chỉ cũng đã làm thí nghiệm hoàn chỉnh nhất ở trên người của nó, xem như sáng tạo ra khuôn mẫu sinh vật hoàn mỹ nhất.
Hứa Chỉ cũng muốn nhìn xem, tiềm lực của sinh mệnh có hình dạng như vậy sẽ lớn bao nhiêu, át chủ bài phi thường hùng hậu, có thể bởi vì kiêu ngạo, mà khiến cho thành tựu của bản thân không cao hay không. Dù sao thì cường giả chỉ cần dựa vào tâm tính, sau đó mới là khả năng và thiên phú.
“Ngươi xem đi.”
Hứa Chỉ ngồi ở bên cạnh, dạy nó cách mở máy tính.
Nơi này ở quá xa, cũng không có thứ như internet, chỉ có thể chơi máy rời.
Nửa ngày sau, vị Thần Tối Cao của toàn bộ vùng đất dung nham cổ đại vẫn say mê trong game,
“Oh! Cái game < Diablo 3 > này quá lợi hại! Pháp sư vong linh, xoát xoát xoát xoát!”
Trong lúc rảnh rỗi, Hứa Chỉ bắt cặp với nó chơi vài ván.
Finbar lập tức nghi hoặc,
“Thần linh, tại sao ngài lại không cần máy tính.”
“Bởi vì máy tính của ta nằm ở trong đầu ta.”
Hứa Chỉ cười nói, trong đầu của hắn có màn hình màu xanh nhạt, trên đó đã được cài đặt chương trình, cùng chơi với nó.
“Tại sao lại như vậy?” Finbar nghi hoặc.
“Bộ não của ngươi cũng có tiềm lực ở phương diện này, chỉ là ngươi vẫn chưa phát hiện ra nó mà thôi… Nghiên cứu của ta cho thấy, một sinh mệnh chỉ dùng 10% bộ não, còn lại đều không được phát hiện ra.”
Hứa Chỉ mang một cái máy tính tới đây, cũng là vì muốn âm thầm đánh thức nó, nền văn minh của cự thú cũng nên tiến bộ,
“Nếu ngươi có thể làm được như vậy, thì trong đầu của ngươi cũng có thể cài đặt chương trình game như này, có thể chơi game…”
“Chúng ta cũng có thể chơi game!?”
Finbar lập tức cả kinh, đôi mắt điên cuồng xoay chuyển, dường như đã nảy ra một ý tưởng mới.
Hứa Chỉ cũng không để tâm đến sắc mặt của nó, hắn bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, đến từ một người đặc biệt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Finbar phấn khích chà xát móng vuốt.
“Không có chuyện gì, ngươi tự chơi đi, ta có việc gấp phải đi.”
Hứa Chỉ rời khỏi thần điện, đi về phía xã hội loài người.
...
Caroline đang nằm nhoài trước cái bàn gỗ màu đỏ.
Một bà lão đang quan sát nơi xa qua khung cửa, trong đình bảo an của tiểu khu có một lão nhân đang cúi đầu nhìn di động, hình như là đang đọc một bộ tiểu thuyết nào đó trên mạng.
Phía dưới tiểu khu, có các bậc cha mẹ đang đẩy xe nôi đi dưới những hàng cây, cười nói vui vẻ.
Có thanh niên cường tráng tập thể hình bằng xà ngang, đang đưa thân thể hướng về phía trước.
Caroline bỗng nhiên cúi đầu, nhìn điện thoại di động, rốt cuộc thì nàng vẫn còn lưu lại dãy số mà người kia để lại. Nàng vốn tưởng rằng đó là tài khoản của bạn bè cùng chung chí hướng sau khi quen biết ở tiệm trà sữa.
Kết quả là một ngày sau, nàng không còn dám gọi điện thoại nữa. Dù có lớn mật, quen thuộc, vô lễ, ríu rít, hay là chỉ nói hươu nói vượn.... thì nàng cũng không dám quấy nhiễu một vị Thần linh cổ đại.
“Ngài sẽ đến chứ? Thành quả của ta, khoa học của ta, ta muốn chia sẻ với ngài đầu tiên...”
Caroline nhìn con chuột gió nhỏ trước mắt.
Nàng đã từng tâm sự về lý tưởng nhân sinh với người thanh niên khí phách hăng hái kia ở trong tiệm trà sữa. Nàng vẫn luôn tha thiết ước mơ nghiên cứu khoa học, lại phảng phất đã tìm được tri kỷ. Bởi trong nền văn minh máy móc bùng nổ, dù mọi người đều yêu thích nó nhưng mà cũng rất khó để có thể tìm được một người yêu thích cùng lĩnh vực với mình.
Nhưng từ đó về sau, hắn đã trở nên xa xôi không thể với tới.
Mười mấy năm qua đi, nàng đã quá già rồi.
Nàng cảm thấy ngày tháng còn lại của mình đã không còn nhiều. Nàng đã không còn là thiếu nữ mười mấy tuổi anh khí tú lệ kia nữa, làn da cả người đều bị nếp nhăn che kín, đôi mắt đã từng sáng ngời vũ mị giờ đã trở nên vô cùng vẩn đục, là một bà lão tóc bạc đeo kính.
“Hắn sẽ đến sao?”
Nàng khẩn trương mở quyển sách trong tay ra.
Là thế hệ trước đã từng sống qua thời đại internet, nàng không thích đọc sách điện tử giống như người trẻ tuổi, nàng thích cảm giác giấy của sách hơn, nó có cảm giác vô cùng dày nặng.
“Bỗng nhiên gọi điện thoại cho ta làm gì? Lại muốn mời ta uống trà sữa sao?”
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói bình tĩnh.
Caroline quay đầu nhìn lại, nàng vừa nhìn, cả người liền hoàn toàn ngây dại ra.
Vẫn là giọng nói quen thuộc như cũ, người trẻ tuổi kia vẫn vô cùng lười biếng nhàn nhã đứng mà ở nơi đó. Lúc này, lại mang đến cho nàng cảm giác chấn động hoàn toàn khác hẳn, bởi vì chỉ thân phận thôi cũng đã mang đến cảm giác khác biệt rồi.
“Không nhận ra sao? Là ta.”
Hứa Chỉ cười nói.
“Tại sao ngài vẫn dùng phương thức nói chuyện như vậy... Ta đến bây giờ vẫn còn không dám tin tưởng ngài là Thần linh cổ đại.” Hốc mắt Caroline đã ươn ướt, người thanh niên tuấn mỹ cường đại này vẫn không hề thay đổi chút nào sau bao nhiêu năm, người thay đổi duy nhất chính là nàng.
Caroline vô cùng kích động, “Ngôn ngữ! Còn nhớ ngôn ngữ C mà lúc trước chúng ta đã nói qua không!?”
“Còn nhớ.”
Hứa Chỉ cười rộ lên, thản nhiên ngồi xuống ghế dựa.
Hắn nhìn cô gái khí phách hăng hái, vô cùng yêu thích khoa học mà mình đã từng vô cùng quen thuộc. Bản thân mình mới có đi ra ngoài hiện thực ăn một bữa cơm, lại tiến vào đưa tiễn Levis, chơi game với Finba mà nàng đã trở nên vô cùng già nua rồi.
Nàng đã quá già rồi, cũng sắp phải rời khỏi thế giới này giống như Levis.
Rầm!
Hứa Chỉ duỗi ra tay, xuất hiện hai ly trà sữa ngồi ở đối diện, giống như là năm đó vậy.
Cảnh tượng vô cùng quen thuộc khiến cho Caroline rơi lệ. Nàng ngồi ở phía đối diện, hoàn toàn vứt bỏ cách biệt về thân phận địa vị, trở thành bằng hữu bình thường, tiếp tục nói về đề tài năm đó, “Mấy năm nay, loài người chúng ta vẫn luôn nghiên cứu ngôn ngữ C, nghiên cứu ma hạch ma thú, cải tạo máy móc và áo giáp... Đó là lãng mạn của đàn ông bọn họ! Nhưng mà lãng mạn của phụ nữ chúng ta lại không phải là máy móc...”
Hứa Chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Người này, tính cách vẫn như năm đó, đi lên liền điên cuồng mở miệng, mặc kệ ngươi có nghe hiểu hay không. Hơn nữa sở thích khoa học của nàng thật sự quá ít được chú ý, phỏng chừng mấy năm nay ngoài Hứa Chỉ ra thì không đến mấy người nguyện ý nghe nàng tán gẫu.
Người này rất thích nói chuyện phiếm, rất quen thuộc, lại chỉ cần một câu đã không có bằng hữu rồi.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận