Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 548: Chuyển Biến

"Tổng thống đã tuẫn mình vì nước?”
Khi bọn họ nghe thấy cả câu chuyện đều vô cùng khiếp hãi. Mãi đến khi họ nhìn thấy chìa khóa động của Đỗ Tuyết và quyền hạn thừa kế mới biết đó không phải lời nói dối.
“Chúng ta bị hắn nhốt tại nơi này không ra được. Hai người đừng đánh với hắn! Sẽ chết!”
"Đây là tình thế khẩn cấp. Trước tiên, chúng ta phải phá hủy máy vi tính!”
Các nhà khoa học bắt đầu hành động. Họ tiêu hủy những máy móc cổ. Hạ Nghê Minh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ còn lại khóa động trong tay là thứ duy nhất mà đối phương cần.
Vốn hắn cũng muốn tiêu hủy khóa động, nhưng đồ chơi này không phải thứ có thể phá hoại trong thời gian ngắn.
“Hiện tại đã công phá được mạng lưới cách ly của hắn. Trước giờ chúng ta chưa bao giờ phòng bị trường hợp bị xâm lấn phi pháp… Cho nên bị hắn chiếm lợi. Chúng ta kết nối nhiều người cùng giải toán, hắn lại chỉ có một mình. Chúng ta đã mạnh mẽ hơn hắn rồi!”
Rất nhiều nhà khoa học hành động cấp tốc, đột phá phòng tuyến của gã quỷ sát nhân, sau đó giao lưu với thế giới bên ngoài.
“Ngài Michael ở thủ đô! Sắp đến tiếp ứng rồi! Chúng ta chỉ cần chống cự công kích, phòng ngừa hắn tấn công vào!”
Các nhà khoa học nói: “Chỉ cần mười lăm phút!”
Đỗ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng sắc mặt dần dần cứng ngắc:
“Michael thúc thúc có “cơ chế xấu hổ tới chết”, thật sự có thể ngăn cản hắn chứ?”
Trong xã hội loài người hiện giờ thật sự có người có thể ngăn cản tên kia sao?
Đùng…
Đùng đùng!
Bên ngoài có tiếng nổ vang. Tên quỷ sát nhân đã khống chế giáp máy tấn công điên cuồng, đột phá qua cửa phòng thí nghiệm.
Đối phương càng gấp gáp hơn họ, tấn công hình thức cá chết lưới rách, gần như phát điên. Gã đã tập kích ám sát Tổng thống, cướp đoạt khóa và máy vi tính, hành động như sấm vang chớp giật, thời gian càng bị kéo dài thì càng bất lợi cho gã.
Vào lúc này, sự thiếu sót của “Cơ chế xấu hổ tới chết” đã hoàn toàn lộ ra.
Toàn bộ phòng nghiên cứu không hề có cơ chế phòng hộ. Cả vách tường và cửa đều không phải chất liệu đặc biệt. Một khi có tai nạn bùng phát, nơi này không thể phản kháng chút nào.
"Không sao, nói về chạy trốn, bọn ta là dân chuyên nghiệp.”
Ầm!
Không mất quá lâu, cửa lớn đã bị phá tan. Quỷ sát nhân không thèm quan tâm đến những nhà khoa học.
"Melvina, một kỳ tích khó tưởng kéo dài bước chân của ta. Kỳ tích thứ hai không thể tiếp tục sinh ra… Ngươi trốn đi, có thể trốn đến đâu? Chỉ cần 3 phút!”
Quỷ sát nhân cuồng loạn dùng lực lượng tinh thần càn quét, tìm kiếm Đỗ Tuyết và khóa động. Bỗng lông mày gã nhúc nhích.
"Tìm thấy rồi!"
Gã nhanh chân đi tới, phá đường, tới chỗ một chiếc cơ giáp chân không. Từ cửa sổ trên buồng lái, gã nhìn thấy Đỗ Tuyết đang lẳng lặng nằm đó:
“Ngươi là đà điểu hả? Cơ giáp mới nhất có thể bảo vệ ngươi một thời gian, nhưng ngươi cho rằng mình có thể bình yên vô sự mãi hay sao?”
Uỳnh!
Gã lái một chiếc cơ giáp khác công kích liên tục, vô số vết rách xuất hiện.
“Nát cho ta!” Gã gầm lên.
Nhưng dần dần, trong lòng gã có cảm giác không đúng.
“Cô ta lái chiếc cơ giáp chân không kiểu mới nhất, cho dù không có kỹ thuật lái nhưng ít ra cũng có thể bỏ chạy, có thể kéo dài thời gian một chút. Tại sao vẫn ở lại? Không hề nhúc nhích?”
Là giả?
Sắc mặt gã nghiêm lại, lập tức muốn bỏ đi.
Nhưng chỉ một giây sau, gã quay đầu lại, lại nghĩ rằng có lẽ chỉ là một kế thành trống?
Dù sao hơi thở của cô ta quả thực ở bên trong. Thần thức của một chuẩn Đế cấp sáu không thể bị lừa dối tùy tiện như vậy, huống chi chỉ là một cô bé ngây thơ.
"Thật thật giả giả…” Sắc mặt gã nghiêm lại.
Ầm!
Gã tiếp tục công kích. Mất một quãng thời gian, gã đã đập nát bộ cơ giáp, phát hiện bên trong thực sự là Đỗ Tuyết đang rơi vào trạng thái hôn mê. Chỉ có điều, não hạch của nàng đã sớm biến mất rồi.
Bên trong viết một câu nói:
“Có người trộm đi bộ não của ta, giống như có người trộm mất trái tim của ngươi!”
"Đáng chết!"
Mặt gã sầm xuống. Đây là mắng gã vô tâm, không bị “cơ chế xấu hổ đến chết” ảnh hưởng.
“Người Ishdar, kỳ tích… thứ hai?”
Trong đầu gã lóe lên một câu nói của vị anh hùng sừng sững không ngã kia:
… Ta tin tưởng con bé có thể sáng tạo kỳ tích, giống như nó tin rằng bây giờ ta có thể sáng tạo ra kỳ tích vậy!
Khuôn mặt gã cứng ngắc, biểu hiện bất an vô cùng.
“Khốn kiếp! Rốt cuộc đã đi đâu rồi!”
Gã điên cuồng quét hình toàn bộ phòng nghiên cứu, thậm chí cả lòng đất. Lông mày gã lại nhúc nhích. Gã nhìn lên trời, đó là góc chết quét hình của gã!
“Shit! Đây là kế kim thiền thoát xác có hiểu không?”
Hạ Nghê Minh bơm đầy khí Hydro trong cơ thể. Hắn đã bay ra ngoài cửa sổ từ trước, bên dưới nhiệt khí cầu kéo theo một cái hộp nhỏ màu bạc và một viên ma hạch.
“Thân thể Đỗ Tuyết đã đặt trong ngăn lạnh, chỉ cần thời gian không quá dài là có thể đặt trở lại. Chỉ e gã giận lên phá hoại thân thể!”
Nhưng tình huống đã như thế, ai còn quan tâm được nhiều như vậy?
Quá lắm thì đổi cơ thể, giải phẫu cấy ghép não.
Trên bầu trời, một bộ máy phun khí bay trên không, gây ra từng trận sóng khí cực lớn.
“Ta là một chiếc khí cầu… Hắn không nhìn thấy ta, hắn không nhìn thấy ta…” Da đầu Hạ Nghê Minh đã tê rần.
Nhưng một giọng nói giận dữ, chứa sát ý lạnh lẽo truyền tới.
“Con cá khí cầu chết tiệt, lúc đó nên giết ngươi trước! Ngươi trêu đùa ta thật khổ! Nếu không có ngươi, ta thành công rồi. Quyền hạn hạt nhân tối cao của người Ishdar đã nằm trong tay ta từ lâu.”
Hắn vặn vẹo nhìn lại, liền thấy một đôi mắt phẫn nộ. Là quỷ sát nhân.
...
Đỗ Tuyết và Hạ Nghê Minh đều lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Một đống chiến giáp máy móc ở phía xa đột nhiên bay lên không trung, hình như đã nhận được thông tin gì đó từ bên ngoài.
“Chết tiệt, tên tội phạm kia, dừng tay!” Đây là một đám thợ săn chiến giáp cường đại, chúng đang phát ra hiệu lệnh, “Mau đưa tay chịu trói! Chúng ta sẽ cầm tù ngươi.”
Oanh!
Bọn họ nhanh chóng ấn nút khởi động.
Từng đợt lưới săn đặc thù đánh tới.
Sau khi bọn họ làm hành động giam cầm này, trái tim bọn họ bắt đầu điên cuồng lo lắng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, từng chiếc cơ giáp nhanh chóng ngã xuống đất, khiến xung quanh nổi lên từng đợt bụi màu xám.
“Ừm?”
Sắc mặt của tên sát nhân thay đổi, nhanh chóng tránh khỏi lưới kim loại bao phủ, lộ ra vẻ mặt trầm trọng, “Chủng tộc này quá thông minh, câu đầu tiên của bọn họ không phải là đánh gục ta, mà là cầm tù... Đã tìm được biện pháp đối phó với ta rồi sao.”
Cơ chế xấu hổ đến chết không phải là vô địch.
Nó là pháp luật viết thành “Đoạn gen áy náy”, giống như pháp luật bình thường, sẽ căn cứ vào ý niệm và tội của ngươi để đưa ra các mức xử lý khác nhau.
“Bọn họ muốn giam cầm ta... vừa rồi chính là vi phạm điều thứ ba mươi bảy ‘Cầm tù phi pháp’, trái tim sẽ bị đau nhức, và sẽ mất đi năng lực hành động trong nháy mắt!”
Bọn họ còn không dám nghĩ đến việc “Đánh cho bị thương”.
Bởi vì như vậy thì cơ chế xử tội sẽ rất nặng.
Tên quỷ sát nhân nhìn đám cơ giáp bởi vì “Phạm tội” mà mất đi sức lực phản kháng kia, cũng không hề nhân cơ hội bổ thêm một đao, bởi vì đã không còn quan trọng nữa. Bọn họ đã phạm tội, trong thời gian ngắn sẽ không thể tạo thành uy hiếp, không cần phải lãng phí sức lực, công thêm việc phá huỷ cơ giáp là chuyện rất tốn thể lực.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận