Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 552: Kết Thúc

Ô ô ô.
Toàn bộ thế giới đều khóc rống, kêu lên điên cuồng.
Đây là dấu hiệu kết thúc cho thời đại của người Ishdar, tổng thống của bọn họ đã chết, Thần bảo hộ của bọn họ cũng đã chết. Tất cả lại chỉ vì một thiếu niên có cảm xúc không bình thường dẫn đến điên cuồng giết chóc....
“Nhưng mà, cái người khác thường kia, hắn cũng chống đỡ không được bao lâu nữa!” Có người hô to, “Hai cường giả của chúng ta đã cho hắn một kích trí mạng!”
Quả thực là vậy, thân thể của tên quỷ sát nhân cũng dần sụp đổ, cả người đang hòa tan.
Hắn nhìn thời gian bị kéo dài, xung quanh thì bị chiến giáp máy móc vây lại, cười thảm , “Ha ha! Người Ishdar các đúng là một đám kẻ điên! Cho dù là như thế này, cũng có thể ngăn cản ta... Ta cũng đã sắp chết, nhưng mà ta cũng sẽ không để các ngươi tốt hơn...”
“... Vốn dĩ, thứ ta muốn chính là quyền thống trị, khi đó ta sẽ mạnh mẽ khuếch tán mức độ của virus mà ta nghiên cứu, xâm lấn đại não của các ngươi, nếu không chiếm được thì sẽ hủy diệt!”
“Ngay cả ta, cũng không biết thứ đồ chơi này có bao nhiêu đáng sợ...”
Cả người hắn đều là máu, bên trong đã không ngừng hư thối, sau đó nhanh chóng ngã xuống.
Trong đầu hắn, thần niệm bỗng nhiên mở ra, chiến giáp máy móc đang vây xung quanh đột nhiên dừng lại, giống như đã bị loại virus nào đó xâm lấn, đây là virus nhằm vào ngôn ngữ C++.
“Chúng ta đã thắng?”
“Người trốn khỏi pháp luật cuối cùng đã chết!”
“Chúng ta rốt cuộc đã ngăn chặn được hắn! Cơ chế thẹn chết chung quy lại cũng không phải là vô địch!”
Có người gào khóc lớn rồi mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, cơ hồ là đã mất tiếng. Đây là một trận tai họa trăm năm đều rất khó có thể xóa nhòa, cũng rất khó để khôi phục. Nhưng mà giây tiếp theo, trong toàn bộ phế tích của đô thị đột nhiên có một đám người Ishdar đứng lên, ánh mắt nhiễm đỏ giống như dã thú, nhào về phía những người khác.
“Trời ạ! Là cái kẻ điên kia phản kích lúc sắp chết, mau đóng thần niệm lại! Internet đang kết nối với sóng điện não!”
“Đây là virus, thông qua kết nối internet bên ngoài của chúng ta để tiến hành xâm lấn cảm nhiễm! Chúng sẽ làm tê liệt đại não của chúng ta, khiến cho chết máy, chết não, chỉ còn lại bản năng của dã thú!”
Có người gầm nhẹ, sắc mặt thê lương.
Vô số người bắt đầu tắt sóng điện não đang khuếch tán ra bên ngoài.
Nhưng mà, những người Ishdar với ánh mắt đỏ lên kia lại điên cuồng nhào về phía người Ishdar khác, hung hăng cắn ở trên cổ của bọn họ, dần dần, người bị cắn ngã xuống đất cũng bắt đầu run rẩy, chậm rãi đứng lên.
“Bọn chúng có thể tiến hành cảm nhiễm thông qua việc gặm cắn!”
Có người gầm nhẹ.
“Đi mau!”
“Đi mau!!!!”
Có người kêu rên, cuồng loạn.
“Chúng ta đi mau! Thế giới đang bị hủy diệt! Phải tìm một nơi để ẩn núp, phòng ngừa việc bị cảm nhiễm!” Hạ Nghê Minh nhìn virus điên cuồng lây bệnh, không ngừng có người ngã xuống đất, trên phố lớn ngõ nhỏ,, tất cả đều là đám người không ngừng bị cắn. Đây chính là rối loạn, tai nạn, hủy diệt, tận thế.
“Đây là hacker xâm lấn, truyền bá virus...”
Hạ Nghê Minh nhìn toàn bộ thành phố máy móc khoa học viễn tưởng đang đi về hướng hủy diệt, vô số người kêu thảm thiết cùng với tiếng nổ mạnh thì đầu óc trở nên trống rỗng, “Cũng có thể là virus sinh hóa? Sóng triều zombie sao??”
Ầm vang!!
Tiếng kêu rên, bầu trời đen tối, khói thuốc súng tràn ngập, phi thuyền máy móc bay đầy trời, chiến xa máy móc chạy khắp nơi… Tất cả đều đang chạy trốn khỏi thành phố máy móc Veolia.
“Thời đại này, không có người thắng.”
Giờ phút này, hắn nhìn thành phố khoa học viễn tưởng đầy máy móc, đám người đang điên loạn, phảng phất thấy được bánh xe vĩ đại của một thời đại, như chính mắt chứng kiến sự kết thúc của một thời đại. Hắn cảm thấy tràn đầy hương vị số mệnh, và đã không còn phân biệt nổi là mộng ảo hay hiện thực nữa rồi.
...
“Chúng ta trưởng thành từ cái nôi khoa học, một mình bước đi lẻ loi trên thảo nguyên sinh mệnh, bò lên đỉnh núi mật mã khởi nguyên, mở ra cánh cửa của Thần. Từ trước đến nay, chúng ta chưa từng từ bỏ kiêu ngạo của chúng ta.”
Trên đại địa, người thì chạy vội, người thì bị cắn nuốt, người thì quỳ xuống mặt đất cầu nguyện.
Trên bầu trời, người Ishdar đang bị người đã bị cảm nhiễm tập kích, rất nhiều người đều kêu thảm thiết, tiếng nổ mạnh vang lên hết đợt này đến đợt khác, những giọt mưa máu rơi xuống từ trên bầu trời.
“Chạy mau!”
“Rời khỏi Veolia!”
Bọn họ vì để ngăn chặn việc cảm nhiễm virus nên đã ngắt internet, bắt đầu giao tiếp bằng ngôn ngữ.
“Thật là bi ai... Lần đầu tiên ta nghe thấy ngôn ngữ giao tiếp của toàn bộ văn minh, nhìn thấy đô thị xã hội ầm ĩ lại là trong thời khắc hủy diệt, không biết tương lai còn có thể có ngày mai hay không.”
Hạ Nghê Minh hít sâu một hơi, mang theo não hạch của Đỗ Tuyết, nhanh chóng thoát khỏi thành thị đang lâm vào tận thế này, trong lòng cảm thấy phức tạp, “Người Ishdar, dù là không xong đời... thì cũng sẽ bị thương nặng.”
Hắn đã bị nhốt mấy tháng, vốn tưởng rằng sẽ bị nhốt ở vườn bách thú cả đời. Hắn chưa từng nghĩ đến việc thời đại sẽ hủy diệt, tương lai nên đi nơi nào, hắn cũng không biết, người Ishdar có thể sống sót qua được không?
“Người Ishdar chúng ta chưa bao giờ bị hủy diệt, không ai có thể giết chết chúng ta.” Đỗ Tuyết kiên định nói.
“Nhưng đây là... Mạt thế!” Hạ Nghê Minh há to miệng.
Hắn cực kỳ thông minh, đã đoán được tương lai, hắn cũng đã xem qua vô số bộ phim về zombie nên biết rõ đây tuyệt đối không đơn giản như vậy! Hẳn là không thể dễ dàng chịu đựng như những khó khăn trước đây được.
Bọn họ đang bay trên bầu trời với một cái nhiệt khí cầu.
“Quá rối loạn! Cũng không dám vội tìm người giúp đỡ, vạn nhất đụng phải người bị lây nhiễm do cắn thì sẽ phiền toái, phải nghĩ biện pháp trốn đi, tìm một nơi ẩn núp, phòng ngừa việc bị cảm nhiễm! Hơn nữa, phải đột phá đám xác sống này, tìm một bệnh viện, tìm kiếm cái thân thể để cho Đỗ Tuyết ký túc mới được!”
“Mặc kệ như thế nào, ta đều phải cứu Đỗ Tuyết trước, nàng đang nắm giữ quyền hạn tối cao của nhân loại!”
Hắn đã không thể quay về Viện nghiên cứu Trung ương được nữa.
Trận chiến tranh này quá thảm thiết.
Bọn họ tự xưng là Thần tộc, nhưng chung quy lại vẫn là phàm nhân. Một màn trời sập đất lún kia đã hủy diệt đô thị Veolia mà người Ishdar vẫn luôn kiêu ngạo trong nháy mắt, người có thể chạy ra ít ỏi không có mấy.
Cho dù người chạy ra được thì cũng chỉ có thể cuộn lại trong góc mà kéo dài hơi tàn. Nếu gặp phải virus cảm nhiễm khủng bố ở trên đường thì bọn họ cũng sẽ bị cảm nhiễm theo.
Bệnh tật, virus, ôn dịch, cảm nhiễm từ xưa tới nay đã luôn đi cùng với sự phát triển của nền văn minh khoa học kỹ thuật, sự biến đổi của y học đã khiến mọi thứ trở thành xa xôi, mà hôm nay nó lại xuất hiện trước mắt một lần nữa. Nó đã mang đến nguồn năng lượng khủng bố mà nguyên thủy nhất cho nền văn minh cao cấp này.
Hắn nghĩ một lúc, rồi lên tiếng ở trên mạng:
“Thế giới khoa học viễn tưởng bùng nổ virus zombie, phải làm sao bây giờ? Online chờ, đang rất cấp bách!”
Người chơi:???
Ngươi mới đi vào có bao lâu mà phong cách lại thay đổi đến lợi hại như vậy rồi.
------
Bạn cần đăng nhập để bình luận