Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 559: Văn Minh Virus Đáng Sợ

“Ngươi lấy tên là Sakura đi, rất đẹp.” Hạ Nghê Minh cười gượng. Đối phương đang thăm dò vì hiếu kỳ, không biết lúc nào sẽ giết hắn.
"Vậy ta gọi là… Sakura?” Cô bé trầm ngâm.
“Giống như ngươi… còn bao nhiêu?” Hạ Nghê Minh sợ hãi.
“Ở khu trung tâm Veolia có rất nhiều. Chỗ phế tích kia đen xì xì… có tới hơn mười tên. Chúng rất mạnh mẽ, có hình thái khác nhau, liên tục tranh cướp lãnh địa. Đồng thời, đồng loại mới còn không ngừng sinh ra trong hàng triệu zombie, nhưng chúng chia làm hai phe phái.” Sakura nói.
“Hai phe phái?” Hạ Nghê Minh không nhịn được hỏi.
“Phe phái thứ nhất là phái tàn sát, muốn giết sạch nhân loại, ăn hết não người. Chúng ý thức được tính đáng sợ của người Ishdar, sợ họ quay đầu lại, nên muốn diệt tuyệt chủng tộc này.”
“Phe phái thứ hai là phái chăn nuôi, muốn chăn nuôi nhân loại, ăn não người, giống như là nuôi heo vậy, có thể kéo dài con đường phát triển.”
Da đầu Hạ Nghê Minh đã tê rần:
“Ngươi thuộc phái thứ hai?”
Cô bé không thẳng tay tàn sát người mà tới đây giao lưu, có lẽ là muốn nuôi nhốt nhân loại. Doanh trại này nguy hiểm rồi…
"Không! Ta lưu phái thứ ba, phái hòa hợp với nhân loại.”
Sakura cười, nhìn đường phố vỡ tan bên ngoài, nhàn nhã nói:
“Ta không ăn thịt người. Ta muốn nhân loại cổ đại làm đoàn cố vấn cho ta. Ta sẽ cung cấp hoàn cảnh tốt nhất cho họ, khôi phục cuộc sống tốt đẹp trước đây cho họ, dành cho họ nhân quyền cùng với đãi ngộ công dân, phát triển khoa học kỹ thuật... Chính là vì ta biết bộ não của họ đáng sợ, có thể tiếp tục kết nối não bộ để phát triển văn minh, ta mới muốn họ làm việc cho ta…”
Hạ Nghê Minh nhìn cô bé, cảm thấy một loại khí thế bá đạo không tên.
Có thể nói là kiêu hùng, có khí chất của kẻ lâu ngày ở địa vị cao.
Vào giờ phút này, thân thể hắn không run rẩy vì sợ hãi, mà là vì lời nói này.
“Đến nào, dẫn ta đi nói chuyện với thủ lĩnh của các ngươi.” Sakura nói: “Vì các ngươi đã không còn lựa chọn nào khác… Ta muốn đồ sát các ngươi chỉ là chuyện trong một ý nghĩ.”
...
Nơi đóng quân của người sống.
Đỗ Tuyết nhìn Sakura khủng bố, sau khi nghe xong liền trầm mặc.
"Ngươi muốn bộ lạc chúng ta thần phục, sau đó cống hiến cho ngươi?" Đỗ Tuyết cắn răng, gật gật đầu nói: "Có thể!"
"Ngươi đang nói dối."
Sakura chống dù, mỉm cười nói:
“Cơ chế xấu hổ đến chết, pháp luật, là đối với nội bộ nhân loại… Người Ishdar không hề có tình cảm đối với ngoại tộc, không có giới hạn pháp luật và quy tắc nào cả. Nếu không, các ngươi trước đây làm sao trở thành bá chủ? Bất cứ lúc nào, các ngươi cũng có thể làm phản ta. Ngươi đang nghĩ kế tạm thời, đúng không?”
Đỗ Tuyết run rẩy.
Nàng vốn cực kỳ thông minh, nhưng còn chưa trưởng thành đã đụng tới loại khủng bố quái vật này.
Sakura vẫn mỉm cười, nói:
“Ta biết… ngươi có quyền hạn tối cao của nhân loại: Khóa động. Ta đặc biệt đi ra vùng ngoài, tới từng thành thị để tìm kiếm ngươi đã quá lâu quá lâu.”
Đôi mắt Đỗ Tuyết chợt trợn trừng.
Ầm!
Khí tức Đỗ Tuyết chớp mắt bành trướng lên. Sát ý khổng lồ ào ạt tỏa ra. Toàn thân nàng chảy ra, sau lưng mọc cái đuôi thật dài như một con khỉ màu đen trong bùn nhão, khí tức khủng bố. Nàng vươn tay chụp tới.
“Licker?” Sakura đảo ngược người, che dù làm một tư thế tránh né, cũng cả kinh: “Licker… chưa hề lây nhiễm?”
Cô bé hé miệng.
“Vậy ngươi hãy nhìn hình thái của ta một chút!”
Ầm ầm!
Thân thể Sakura bỗng nhiên cao vụt lên, quần áo tấc tấc bị căng nứt. Cô bé hóa thành một bạo quân khủng bố, cơ bắp vặn vẹo, chất nhầy chảy ra lách tách:
“Ngại quá, ta là Tyrant!”
Rầm!
Một con Licker, một con Tyrant đối lập nhau, khí thế khủng bố lan tràn.
Đỗ Tuyết tuyệt vọng. Đối phương chỉ cần làm nàng tổn thương một chút thôi, nàng sẽ bị lây nhiễm, căn bản không hề có khả năng thắng… Chủng tộc trí tuệ mới sinh đã tới trình độ này rồi sao?
Thân thể nàng co về, trở lại hình thái bình thường.
Bé gái đối diện cũng quay về dạng người:
“Ngươi rất thông minh, biết ngừng tay… Các ngươi không tiến vào khu hạch tâm, đã đánh giá quá thấp trình độ phát triển của virus. Chúng ta là zombie cao cấp, không có tường lửa, về căn bản đều có thể tùy ý tiến vào hình thái khóa gen, dễ dàng khống chế tâm trạng, bùng phát tiềm năng biến thân, chỉ là rất tổn hại cơ thể.”
Đỗ Tuyết trầm mặc một chút:
“Sao ngươi biết ta có khóa động…”
“Thật không khéo là, ta ăn một số ký ức của nhà khoa học tại phòng nghiên cứu trung ương, có một số mảnh vỡ ký ức.” Sakura bình tĩnh nói: “Ngươi có quyền hạn tối cao của người Ishdar., ngươi đại biểu cho người Ishdar, ngươi có tư cách đàm phán với ta… Ta yêu cầu ngươi cưỡng chế công phá quyền hạn chủ chốt, xếp ta vào quyền hạn công dân trong cơ chế xấu hổ đến chết của người Ishdar!”
Đỗ Tuyết nhìn cô bé, biết ý.
Xếp cô bé vào hàng công dân thì người khác đều không thể ra tay với cô bé, giống như quỷ sát nhân được bảo hộ trước kia vậy. Không ai có thể phản bội cô bé, mà cô bé… lại có thể tùy ý giết người. Điều này có nghĩa, toàn bộ người Ishdar trở thành nô lệ của nàng ta.
Trên thực tế, trải qua những ngày vừa rồi, Đỗ Tuyết đã sớm cưỡng chế giải tỏa khóa động, nhưng vẫn không hề làm gì. Bởi vì cơ chế xấu hổ đến chết vẫn còn có thể làm cho người may mắn còn có thể sống sót, có thể tín nhiệm lẫn nhau, nhất trí chống cự tai nạn bên ngoài, không nghi ngờ lẫn nhau, thành lập nơi đóng quân của người may mắn sống sót.
Quỷ sát nhân chung quy là một sự kiện với xác suất rất nhỏ, chỉ là một trong mấy trăm triệu người Ishdar mà thôi.
"Ngươi đã không có lựa chọn."
Sakura nói:
“Đối với ngươi, đó là lựa chọn tốt nhất! Ta đã thấy văn minh xã hội của người Ishdar các ngươi… Ta lựa chọn che chở cho các ngươi, không ăn các ngươi. Nhân loại các ngươi phải phục vụ cho ta…
Đồng thời, bản thân ngươi đang kéo dài hơi tàn. Không phải các ngươi đang đợi Caroline quay về cứu viện sao? Làm thuộc hạ của một zombie có thể sống tốt hơn. Chờ Caroline tương lai quay về cứu viện, Thần của các ngươi trở về… có lẽ có thể giết được ta, có phải không? Đối với ngươi hay với ta đều là lựa chọn tốt nhất trước mắt.”
Một zombie ăn thịt người lại yêu cầu được che chở cho loài người?
Đỗ Tuyết trầm mặc.
Cô bé kia vẫn là quỷ sát nhân.
Có thể lây nhiễm, giết con người, nhưng đây là lựa chọn cuối cùng của cô bé. Giống như quỷ sát nhân, cô bé cũng muốn có quyền hạn của người Ishdar, nô dịch người Ishdar, mà không phải giết chết!
"Được, ta sửa!” Đỗ Tuyết nói. Nàng lấy khóa động, thay đổi chương trình dưới sự giám sát của Sakura.
Đỗ Tuyết giải thích:
“Vốn mạng lưới liên thông, nhờ vào ‘Thiên Võng’ sẽ trực tiếp bao trùm toàn bộ mỗi người Ishdar, thế nhưng hiện tại mạng lưới đã bị cắt đứt, người người đều đóng mạng… Chúng ta chỉ có thể lần lượt tiếp xúc với từng bộ não, chậm rãi chuyển hóa người sống sót trong nơi đóng quân của chúng ta.”
Đỗ Tuyết mang theo Sakura đi tới doanh trại người sống, lập tức gây ra sóng gió không nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn được dẹp yên. Thay đổi quyền hạn công dân cho mỗi người, nhét Sakura vào pháp luật công dân của họ. Người Ishdar không thể nảy sinh lòng xấu xa với cô bé.
“Đưa khóa động cho ta. Nếu không, ngươi sẽ ngầm động tay chân.” Sakura đưa tay ra.
"Ngươi!” Đỗ Tuyết biến sắc.
Gương mặt Sakura nghiêm lại.
"Yên tâm, ta cần các ngươi, sẽ tôn trọng những sinh vật trí tuệ các ngươi, là mẹ đã sinh ra zombie chúng ta… Nếu không, ta đã giết hết các ngươi từ lâu, không cần phiền phức như vậy.” Sakura lấy đi chìa khóa, bĩu môi: “Ta cũng là sinh mệnh, sẽ cô đơn, khát vọng sống cộng đồng, cần tình hữu nghị… Cho dù ta quan tâm các ngươi vì là đồ ăn của ta, ta cũng sẽ ức chế kích động ăn các ngươi. Ta đã là sinh mệnh có trí tuệ rồi!”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận