Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 563: Sự Thật

Trên thực tế, zombie cao cấp cũng sẽ săn lùng zombie cấp thấp để ăn hạch não của chúng, tăng cường tu vi… Dù sao nhân loại cũng quá ít, quá ít, lại có nhiều tác dụng hơn, đó là thu hoạch kỹ năng trong đầu họ.
Thế nhưng, khi chế độ này hạ xuống, zombie bình thường khi hóa thành cấp cao, có trí tuệ, thì sẽ trở thành con dân, được bảo vệ. Zombie cao cấp khác không thể săn giết.
Bởi vậy Thi tộc bắt đầu cường thịnh.
Nam nữ Thi tộc dần kết hợp với nhau để sinh sản đời kế tiếp.
"Thoát ly nguyên thủy, từ chối tự giết lẫn nhau. Đó mới là quá trình tất phải có của một chủng tộc.” Sakura Đại Đế nói: “Nếu không, làm sao chúng ta có thể sinh sôi?”
Trí tuệ của nàng vẫn sâu không lường được.
Cùng năm đó, nàng sai người thành lập bức tường “Veolia” tại thành phố trung tâm, cung cấp nơi trú ẩn cho người Ishdar sinh sôi. Đương nhiên, họ cũng phải cung cấp văn minh khoa học kỹ thuật tương ứng cho Thi tộc.
Năm mười một Vương triều Thần Thánh Sakura.
Nhân khẩu Thi tộc dần cường thịnh, đã tới mấy trăm nghìn nhân khẩu.
Sakura Đại Đế là một Tyrant hỉ nộ vô thường, độc đoán chuyên trị, chưa từng lâm triều mở hội nghị. Tất cả mọi việc đều do tự tay nàng quyết định.
Nhưng trí tuệ và tầm nhìn xa của nàng dần dần khiến Thi tộc tín phục.
Năm mười hai Vương triều Thần Thánh Sakura.
Chủng tộc phụ thuộc tiến cống. Hải tộc truyền tin tới: Hải Lan Đông sắp suy vong.
Vị Đại đế tối cổ này sắp ra đi, tượng trưng cho chung kết triệt để của thời đại người Ishdar, khiến người người thổn thức.
Nhưng không cách nào thành Thần thì chết già chính là kết cục tất nhiên của tất cả Thiên Đế, không thể tránh khỏi.
Mà không ai biết được phương pháp thành Thần của Sakura Đại đế, mà nàng cũng không nói cho người khác!

Vương thành Hải dương, Kovidias.
Hải Lan Đông bá chủ hải dương giờ đã là một người già. Đối với sự tồn tại như hắn, thân thể có thể thay đổi, nhưng bộ não già yếu đi mới thật sự là nhân tố không cách nào tránh khỏi.
Hắn cảm giác não của mình đã già yếu, ý thức mơ hồ.
Nàng nhớ lại mình lúc còn nhỏ, gặp gỡ người yêu nhất của mình là Hải Lan Đông, tình cờ gặp gỡ tình yêu đẹp đẽ nhất ở thời kỳ đẹp đẽ nhất. Nàng tự tay nói với mình, hai vợ chồng họ sẽ bảo vệ vinh quang của Hải tộc.
“Không có hắn, sống còn có ý nghĩa gì?” Hải Lan Đông mỉm cười, đôi mắt nhìn về năm tháng quá khứ: “Không có hắn, không bằng trở thành hắn.”
Nàng vui mừng vì không chết cùng trượng phu, vì nàng đã gặp được rất nhiều chuyện thú vị, Caroline, còn có Thần linh siêu cổ đại. Tới giờ nàng mới hiểu được, rất nhiều khi vẻ đẹp của cuộc sống không chỉ có tình yêu. Ví như Caroline, hay Thần linh siêu cổ đại, bọn họ chưa bao giờ dừng lại vì tình yêu.
Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nàng tận mắt chứng kiến một văn minh vĩ đại bị hủy diệt. Sự kiên trì của nàng là đúng, chung quy đã dẫn văn minh đi tới điểm cao nhất. Văn minh hải dương Kodivias thống trị thế giới một quãng thời gian.
Nhưng tháng ngày không dài, cuối cùng vẫn bị văn minh mới thay thế, bởi vì Thần linh đã xuất hiện.
Bên cạnh, Triệu Thi Nhu cay đắng nhắm mắt:
“Thần linh siêu cổ đại ơi! Tại sao ngài từ chối lời thỉnh cầu của chúng ta?”
“Ý chí của Thần linh cổ đại không phải thứ mà chúng ta có thể phán đoán.” Hải Lan Đông thở dài, “Chúng ta đều sống trong đau khổ, bất kể người Ishdar hay chúng ta đều không thể ngăn cản dòng lũ thời gian không thể đảo ngược này.”
Bỗng nhiên, trong lúc hoảng hốt, đã nhìn thấy một bóng người chậm rãi đi về phía mình.
“Hải Lan Đông, ngươi muốn gặp ta?”
Đôi mắt vẩn đục của Hải Lan Đông chợt trợn trừng, lảo đảo giãy dụa đứng lên khỏi Vương tọa:
“Ngài cuối cùng cũng đến rồi. Ta muốn thực hiện cá cược năm đó!”
"Cá cược?" Hứa Chỉ ngớ ra.
"Đúng, cá cược…” Hải Lan Đông run rẩy nói: “Cá cược… Caroline cũng đã chết rồi. Nàng chưa kịp giao tất cả lại cho ta. Ta muốn mời Thần linh cổ đại làm nhân chứng cá cược, giao lại văn minh người Ishdar cho ta.”
Hứa Chỉ lập tức hiểu ra.
Hải Lan Đông luôn ham muốn tìm mình không chỉ vì muốn nhẫn không gian của mình, mà là còn muốn dùng khoa học kỹ thuật của người Ishdar để thành Thần. Vì rất nhiều kỹ thuật của người Ishdar đã công bố, vô cùng có khả năng có kỹ thuật không gian bán thành phẩm.
Hứa Chỉ khẽ cười nói:
“Lần này ta đến quả thực là để phán định cá cược.”
Sắc mặt Hải Lan Đông đầy kích động. Giọng nói mang theo hưng phấn, tràn ngập hy vọng:
“Từ trước đây rất lâu ta đã biết, một khi virus khuếch tán thì không thể giải quyết! Bởi vì nó có thể biến dị thông qua não người… Caroline mang đi các nhà khoa học dù có lợi hại đến đâu cũng không thể đối kháng với lượng tính toán từ mấy trăm triệu bộ não của người Ishdar. Trình độ biến dị là không thể tính toán."
“Thần linh siêu cổ đại trở về lần này quả thực là chứng kiến kết quả cá cược năm đó. Nhưng mà, Hải Lan Đông, ngươi không thắng.”
Một vị nữ tử tuyệt đẹp đầu gài hoa đào, tay cầm dù chậm rãi đi tới vùng đất này, hai chân trần tuyệt mỹ đạp trên đường vỏ sò tiến tới. Nàng nhìn người già tóc trắng phía trước.
“Tán Nữ… Sakura Đại Đế!” Hải Lan Đông bỗng trợn to mắt, như nhìn thấy chuyện gì đó khó mà tin nổi.
Rầm.
Cung điện dưới biển sâu xanh thẳm nổi bọt khí. Rất nhiều viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng êm dịu, cảnh tượng thật xa hoa.
Dù Hải Lan Đông nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, đại trí giả Caroline người Ishdar đã hóa thành một người phụ nữ Thi tộc, trở thành chân thần đầu tiên của Thi tộc, quân lâm thiên hạ, thống trị toàn bộ các chủng tộc khác.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ thế giới sẽ vô cùng chấn động.
Nhưng mà, nếu đổi lại một góc suy nghĩ khác thì đó lại là chuyện đương nhiên, thậm chí là tất nhiên!
Nếu như văn minh đẳng cấp cao trước đó ngầm chen chân vào chủng tộc mới sinh còn chưa phát triển này, tất nhiên kẻ đó có thể đứng ở chỗ cao nhất trong chủng tộc mới đó, thậm chí sở hữu phương pháp thành Thần.
Sakura mỉm cười, nhận ra nghi hoặc của y:
“Hải Lan Đông, ngươi đúng, không hề đoán sai… Năm đó sau khi ta nghiên cứu một thời gian, người Ishdar chúng ta phát hiện một sự thực khiến người khiếp sợ: Chúng ta chắc chắn sẽ bị hủy diệt… Đây là điều không thể tránh khỏi, là virus không thể chiến thắng. Để kéo dài chủng tộc, chúng ta đã đưa ra một quyết định lớn lao.”
"Quyết định gì?" Giọng Hải Lan Đông khàn đặc.
"Không thể chiến thắng nó, vậy thì trở thành nó."
Ầm!
Đầu óc Hải Lan Đông bỗng nhiên nổ đùng một cái, thân thể già nua run rẩy dữ dội.
Sakura khẽ cười:
“Đúng, ta đã biến bản thân thành zombie. Trong chớp mắt đó, ta đã ăn toàn bộ nhà khoa học trong phòng nghiên cứu, là 1.731 người…”
Ăn 1.731 người.?
Đó là chân tướng toàn bộ phòng nghiên cứu tử vong…
Người Ishdar thực sự là một chủng tộc điên cuồng!
Nàng đã mang tinh anh nhân loại nòng cốt nhất thoát đi, tương đương với trở thành mồi lửa cuối cùng của văn minh. Vốn nàng nên nghĩ mọi cách để tồn tại, thậm chí từ bỏ toàn bộ tộc nhân còn sống trong các thành phố kia, để sửa chữa ngôn ngữ lập trình bộ não của mình.
Đó là cách làm lý trí nhất.
Dù sao đây cũng là virus chỉ nhằm vào C++, có thể làm như vậy để ngăn chặn tính lây nhiễm. Vậy mà, nàng lại điên cuồng đến mức quyết định hành động gần như đồng quy vu tận, cực đoan mất lý tính nhất!
Được ăn cả ngã về không, sau đó quay về cứu toàn bộ dân tộc.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận