Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 657: Thanh Đằng Địa Mẫu Sắp Thành Thần

"Anh hùng đều trở thành liệt sĩ." Chưởng môn Thục Sơn thở dài, nhìn mọi người xung quanh, tự nhủ: "Xem ra dòng suy nghĩ, tình cảnh này phát ra ngoài sẽ hội tụ thành quái đản Liệt Sĩ tại Huyết Vực giới. Năng lượng hương hỏa của các Thiên Đế quá khổng lồ, lần sau phải nhanh chóng thanh trừ.
Hoàng đế Đại Chu nói:
"Chúng ta tất nhiên bẩm báo với Địa Mẫu nương nương, để họ tiếp thu hương hỏa chúng sinh, phục sinh!"
"Vong hồn của họ vẫn còn. Địa Mẫu nương nương từ bi, tất nhiên sẽ tụ hồn, dùng hương hỏa tạo kim thân!"
Mọi người đồng loạt xưng phải.
Chỉ là, tuy được phục sinh, trở thành Thần hương hỏa sẽ được nhiều lợi ích, nhưng khuyết điểm cũng không thiếu.
Hương hỏa có độc.
Họ sẽ không còn là sinh linh sống. Mỗi lần họ bị thương, chết, đều cần hương hỏa bù đắp thân thể, cuối cùng dần bị ăn mòn, triệt để trở thành "Chính mình" trong mắt chúng sinh. Hiện tại Lôi Đế, Trảm Thần Thiên Đế, Đấu Chiến Thần đã sắp hoàn toàn mất đi bản thân. Họ đều lựa chọn bế quan để ngừa bị thương, cũng từ chối hương hỏa, dùng để trì hoãn sự ăn mòn triệt để từ hương hỏa.
Nhưng từ chối hấp thu năng lượng như vậy, cảnh giới của bọn họ cũng dừng lại không tiến.
Lúc này, mọi người Võ Thần Cung tụ hợp lại một nơi.
"Thì ra là như vậy!"
Lâm Hồng Phượng hoảng hốt.
Nàng nghe hai người kể lại chân tướng, sắc mặt biến hóa kịch liệt vài lần, sau đó chậm rãi đi tới khom mình, giống như chiêu hiền đãi sĩ:
"Tiên sinh đại tài! Không hổ là Quân chủ Đại Đế Messiah, một trong những người cổ xưa nhất. Ban đầu, ta đã nghĩ ngài vẫn ở bên cạnh, rất có khả năng ngài đang đề phòng điều gì, vậy mà lại tính toán thâm sâu như vậy."
"Đúng đấy, quá lợi hại!"
"Hóa ra là như vậy, trình độ thật sâu sắc!"
"Không hổ là tồn tại cổ lão!"
Các vị Nữ Võ đế của Nữ Võ Thần cung líu ra líu rít.
Các nàng đều ướt đẫm máu tươi, thương thế không nhẹ, nhưng đều bu quanh đây, vẻ sùng bái cực kỳ.
Trên thực tế đúng là chỉ có thể nghĩ như vậy.
Dù sao cũng là chiến tranh hủy diệt Tam giới, bất kỳ người nào cũng muốn ra tay.
Nếu như đối phương thắng lợi, chỉ cần là sinh linh trong Tam giới sẽ không ai tránh được trận kiếp nạn này. Vì vậy, mọi người đều cho rằng Quân chủ Đại Đế Messiah đứng ở cạnh sẽ không phải là làm cao, rất có khả năng đang ôm đồm gì đó.
Ngay cả Bách Hiểu Sinh cũng không ngừng nghi ngờ, cảnh giác, suy đoán, tìm kiếm cách giải thích thích hợp nhất, như vậy mới thành công "Suy đoán" ra lời giải thích như vậy.
Trên thực tế, thật sự chỉ là quần chúng ăn dưa thôi... Nhưng lại chẳng ai tin tưởng.
Ánh mắt Lâm Hồng Phượng vẫn lóe sáng, khiêm tốn hiếu học vô cùng, chăm chỉ hỏi:
"Ngài thật lợi hại, vậy mà có thể đoán được Bách Hiểu Sinh đang nhắm tới toàn bộ cường giả Thiên Đế cổ đại trên hội bàn đào, tất nhiên cũng sẽ nhắm vào ngài. Ngài lựa chọn bất động, không ra tay để rơi vào tròng của đối phương, trái lại càng khiến đối phương khó chịu."
"Hiện giờ nghĩ lại mới taháy, quả nhiên là phương thức ứng đối hợp lý nhất."
Nàng không ngừng chỉnh lý suy nghĩ, than thở.
Con gà mái cơ bắp cuồn cuộn năm xưa đã trưởng thành gà trí tuệ. Dù sao bao năm qua, nàng dẫn theo một đám muội muội cơ bắp phát triển hơn cơ não, thực sự rất khó khăn. Nếu bọn họ chỉ căng cơ bắp mà trùng cơ não thì thật sự không thể sống được tới ngày hôm nay.
Lâm Hồng Phượng kính nể, chậm rãi cúi đầu:
"Ngài có thể làm lão sư chỉ đạo cho Võ Thần cung chúng ta không?"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Cả đám xung quanh thật kích động.
Dù sao năm xưa tỉ tỉ Shiela mang theo thân thể ngủ say của Đại Đế Messiah chu du khắp nơi, đụng phải các nàng. Cả đám tiểu yêu tinh cuối cùng mới vùng lên nhờ sự che chở từ cơ thể của Messiah... Võ Thần cung có tính bài ngoại, nhưng mấy trăm năm qua, họ đã sớm có ràng buộc sâu sắc với một bộ "Thi thể". Vì vậy, khi thi thể đó tỉnh lại, họ chỉ cười vui vẻ, không xem là người ngoài.
"Chắc là không thể." Hứa Chỉ suy nghĩ một chút, nhìn bốn phía, đáp: "Đại kiếp nạn của Tam giới vẫn chưa được dẹp yên. Lẽ ra ta nên ở lại, nhưng không lâu nữa ta lại phải rơi vào trạng thái ngủ say..."
Các Võ Đế xung quanh đều tiếc nuối.
Phan Tuyết Tiên bên cạnh bĩu môi, vừa hiếu kỳ vừa bất đắc dĩ.
Cái tên này, chính mình ném cho vô số hệ thống đều không chơi, nhất định cứ phải vậy mới được à!
...
Tiếp tục ngủ say là việc trong dự tính.
Dù sao từ lần trước thức tỉnh đến bây giờ đã qua sáu trăm năm.
Đại Đế Messiah có huyết thống vĩnh sinh giống như Ma thần Medusa, đây là cơ duyên lớn của Thần Sáng Thế, nhưng cũng có thể hiểu được... Dù sao Đại Đế Messiah đến từ sự tồn tại cấp chín đã tử vong năm xưa: Hermes.
Hermes vô cùng cổ xưa, rất có khả năng đã từng được Thần Sáng Thế ban ơn.
Chỉ là, căn cứ theo tính toán, Đại Đế Messiah mới thức tỉnh không lâu, chắc vẫn còn khả năng thay đổi.
Lâm Hồng Phượng không ngừng suy tư, sắc mặt nghiêm nghị
"Về chuyện này, ta có thể đi hỏi thăm Ma thần khởi nguyên một phen. Ở phương diện vận dụng huyết thống, đại nhân Ma thần ngủ say không lâu lắm. Dù sao ngài cũng đang bảo vệ cho nàng."
Lâm Hồng Phượng bỗng nói, rồi lại yên lặng.
"Có điều, ngài nhất định đã nghĩ tới... Thậm chí còn hiểu ngầm với nhau. Ngài chủ động trợ giúp Ma thần Medusa, mượn cơ hội thu được tư liệu về huyết thống vĩnh sinh. Không hổ là ngài."
"Đúng là như thế."
Hứa Chỉ hơi ngạc nhiên, mỉm cười tiếp tục nghe các nàng tán gẫu.
Ào ào ào!
Xa xa.
"Bách Hiểu Sinh, kẻ này quá mức khủng bố!"
"Chỉ mấy người đã suýt nữa lật đổ toàn bộ Tam giới..."
Nhóm Thiên Đế đứng lại xì xài nói chuyện.
Lúc này, các vị Thánh Nhân cổ đại trở về thần điện trên cao.
Rầm!
Kính tử của từng người hiện lên trên trời.
Toàn bộ các nơi trong Tam giới đều nhìn thấy hiện trạng hội bàn đào.
Làm vậy là để công bố tình hình, ổn định tâm trạng của các nơi trong Tam giới, tránh cho khủng hoảng vỡ bờ để các quái đản kia thừa cơ.
"Gặp phải chút biến cố nhỏ, cuộc tập kích kéo dài chỉ hơn mười phút. Chỉ là quái đản cũng dám mạo phạm các Thần? Tận lực tiêu diệt." Thanh Đằng Địa Mẫu ngồi trên cao, lạnh nhạt nói: "Nhưng đại hội bàn đào vẫn bắt đầu như thường lệ."
Hoàng triều Phàm gian, Ma giới, vô số người nhìn hình chiếu trên bầu trời, dân tâm tăng vọt.
"Thắng rồi!"
"Quả thế, những thứ quái đản kia chẳng qua chỉ là yêu ma quỷ quái, cố ra vẻ mà thôi!"
"Các vị Thánh Nhân viễn cổ nắm trật tự thiên địa, thọ cùng trời đất, làm sao có khả năng bị lật đổ?"
Trên mặt đất, vô số người tự tin cổ vũ.
Bây giờ phải nhanh chóng khôi phục tình thế, ổn định dân tâm, tiếp tục cử hành đại hội bàn đào. Trong mắt chúng sinh, đây chỉ là việc nhỏ thôi, nhưng độ nguy hiểm ở thời khắc vừa rồi chỉ có Thiên Đế ở đây mới biết. Về ý nghĩa nào đó, họ vừa trở mình trong tuyệt cảnh một phen.
Sinh tử hầu như chỉ trong một ý nghĩ.
Đối với bọn họ, đối phương chẳng qua chỉ có mấy người, suýt nữa bị người ta lật đổ. Đó là một sự nhục nhã vô cùng.
Thế nhưng, mặc kệ các bá chủ Thiên giới tại hội bàn đào kích động thế nào, bất an, nghi ngờ, tự trách ra sao, lần thịnh yến này vẫn cử hành như trước.
Đại hội bàn đào không phải tiệc trong chốc lát, mà là giao lưu trong một tháng. Đối với những Thiên Đế động chút là mấy nghìn năm tuổi, một lần giao lưu tụ hội bằng tháng là điều không thể bình thường hơn được.
Đại hội bàn đào vẫn cử hành như trước, có nghĩa là, Thanh Đằng Địa Mẫu sắp thành Thần!
Đây là một vị Thần linh đầu tiên trong các người chơi!
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận