Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 670: Thời Đại Thần Thoại Mới 2

“Địa Mẫu nương nương, nằm không hưởng lợi!”
Phan Tuyết Tiên hít một hơi, đây là bộ mặt thật của ngươi đúng không? Nội Tâm của nàng thầm nói,
“Nhà Manh Muội không phải rất nhiều tiền ư, hình như là làm địa sản? Bệnh nghề nghiệp? Bao thuê cả Tam Giới này luôn.”
“Người trẻ tuổi, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết được tính cách của nàng ta.”
Bell cũng cạn lời, nhưng hắn đã sớm quen rồi, vỗ vỗ bả vai nàng,
“Người này chính là một con cá ướp muối, nhưng vì để có thể nằm tốt hơn, ở một ít phương diện, sẽ bộc phát cảm xúc mạnh mẽ và tài năng khiến ngay cả chúng ta cũng cực kỳ kinh ngạc!”
Nhưng bất luận là như thế nào đi nữa, Quy Khư được lập ra, quy tắc của Tam Giới đã hoàn toàn hoàn thiện.
Ngay ngắn trật tự.
Người phàm cung phụng thần linh, thần linh phù hộ chúng sinh, cả hai tràn đầy tín nhiệm nhau, mà điều duy nhất không thể tin tưởng, chính là sự phản bội trong hứa hẹn giữa người và người, không ngừng đề phòng lẫn nhau, không có cách nào giải quyết...
Dù sao, thì ở thế giới siêu phàm cấp cao, pháp luật hoàn toàn không tới được chỗ này.
Manh Muội vô cùng nghiêm túc, đột nhiên nhìn về phía xa xa, giống như thấy được thế giới Dung Nham cổ đại xa xôi, lấy bọn họ làm tiêu chuẩn để đánh giá, so sánh,
“Năm đó, Caroline dùng cơ chế ‘Xấu hổ đến chết’ để làm tường lửa... lướt qua bức tường lòng người, xây dựng pháp luật... Lúc đó, ta liền luôn nghĩ muốn làm như vậy, Tam Giới của chúng ta cũng không có quy tắc.”
“Dẫu sao, vẫn luôn chém giết, đề phòng, cảnh giác lẫn nhau, thì rất khó để trở nên hưng thịnh, đó là thời đại thần thoại quái thú ăn tươi nuốt sống nhau... Người Ishdar năm đó có thể đi về phía huy hoàng rực rỡ, chính là vì bọn họ có sự tín nhiệm vô điều kiện, trao đổi tri thức, dù sao thì từng người từng người tự mình nghiên cứu, biến thành cô đảo, thời đại sẽ phát triển rất chậm!”
Hiện tại, Tam Giới cũng có thể làm được!... Các cường giả có thể ký kết một ít khế ước bảo mật, trao đổi tuyệt học, công pháp với nhau, lại không cần sợ đối phương sẽ tiết lộ công pháp, tuyệt học, có ý đồ xấu với mình, cường giả có thể trao đổi, thế giới sẽ tiến bộ!”
Phan Tuyết Tiên vô cùng cạn lời nhìn Manh Muội, lập tức hiểu được thái độ làm người của nàng ta,
“Rất lương thiện, bản tính không xấu, dù sao, ngay cả một con gà cũng chưa từng giết, quả thực đáp ứng được tục danh từ bi của Địa Mẫu nương nương... Nhưng khi nghĩ cách giúp người, vẫn không bạc đãi chính mình, mọi người hỗ trợ cùng nhau có lợi.”
Nhưng dù thế nào, thì khi thế giới Quy Khư được thành lập, Tam Giới cũng đã hoàn toàn hoàn thiện, trong đại hội bàn đào lần này đã xảy ra rất nhiều sự thay đổi, thậm chí tiến vào một thời đại thần thoại hoàn toàn mới.
Dù là ở tương lai, thì cũng sẽ để lại một bút trong lịch sử dài đằng đẵng, < Sử ký kỷ nguyên Hư Không > ghi chép:
【 Đông Kỷ Nguyên năm 1471, trong đại hội bàn đào, Thanh Đằng Địa Mẫu nương nương thành Thần, lập ra Quy Khư, hoàn thiện mạng lưới hệ thống thiên địa, công đức vô biên, thế giới bắt đầu tiến vào thời đại kỷ nguyên Hư Không.】
Kỷ nguyên Hư Không năm thứ 10.
Thế giới Hư Không mở ra, võ đạo bắt đầu trở nên hưng thịnh.
Thậm chí, bởi vì thiết lập thề ước đạo tâm, các cường giả có thể trao đổi với nhau, không sợ đối phương tiết lộ bí mật, ngay lập tức, đủ loại tuyệt học kinh diễm bắt đầu hoàn thiện, ngang trời xuất thế! Vu Tộc, Cổ Tộc, Vương triều Đại Chu, Thục Sơn Kiếm Tiên, sức sống ngời ngời!
Khế ước xuất hiện, quái đản ở trên dân gian giảm bớt trên diện rộng, hơn nữa còn hội tụ thành chiến trường trên hư không... Đủ loại nhân tố, làm cho Tam Giới tiến vào thời đại đột phá khủng bố!
Vô số cường giả mọc lên, Tam Giới bắt đầu trở thành kỷ nguyên hưng thịnh nhất trong lịch sử!
Kỷ nguyên Hư Không năm thứ 30.
Ma học viện Gryffindor của Ma Giới dẫn đầu sáng lập ra ngành học mới – Ma vật hư không học, ma vật luyện kim học, học viên năm hai sẽ ra ngoài thí luyện, không giới hạn trong các rừng rậm ma thú lớn, các loại ma vật ma thực khủng bố, cũng sẽ tiến vào trong chiến trường hư không, bắt đầu săn bắn ma vật!
Một năm sau đó.
Ma Giới, Bán Thú Nhân Đại Đế Midesa, Chiến Thần Bán Thú Nhân của Giáo Hội Thiết Huyết nhìn thấy nhóm người Bách Hiểu Sinh sống lại, bọn họ vậy mà lại đang đi qua đi lại trên vùng đất Ma Giới.
Trong rừng cây um tùm, khung cảnh u ám, không khí càng trở nên rét lạnh.
“Quái vật! Nhất định là quái vật!”
Quân chủ Đại Đế Midesa gần như phát điên chạy trốn, khóe miệng chảy ra máu tươi, đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng,
“Tại sao có thể có thứ này... ”
“Đây chính là nhân loại... hoặc là nói, chỉ cần là sinh linh còn sống, thì đều có nỗi sợ, oán hận, oán niệm.”
Trong ánh trăng sáng mông lung, một tồn tại cao quý từ từ bước tới.
“Cường giả dù có mạnh tới đâu, thì nội tâm bọn họ ở một trình độ nào đó mà nói còn yếu hơn cả người phàm, bởi vì tâm của bọn họ cứng cỏi hơn người phàm gấp vô số lần, khi triệt để bị đánh sụp, bọn họ sẽ càng khó gượng dậy hơn so với người phàm, cũng sẽ lưu lại bóng ma rất lớn... Cứng quá thì dễ gãy.”
“Ở một ý nghĩa nào đó mà nói, thì sự tồn tại của những sinh linh này thật đáng buồn.”
Bách Hiểu Sinh đi tới trước mặt hắn, vươn tay nắm lấy tóc của hắn.
Bán Thú Nhân Đại Đế Midesa thống khổ giãy dụa, Bách Hiểu Sinh nắm hắn như nắm một con gà, nhấc lên không trung một cách thô bạo, thản nhiên nói:
“Nhưng mà, chúng ta thế nhưng lại khát vọng trở thành hình dáng vật sống thật sự, đột phá thành Thần, mới có thể có được chính mình... Cảm nhận được sự sợ hãi, vui, buồn, yêu, ghét, chúng ta không nhận được hương hỏa... Chúng ta sẽ không tuyệt vọng, sẽ không sợ hãi, cho nên, đối mặt với toàn bộ Tam Giới, một thánh nhân viễn cổ, trong đại hội bàn đào, không thể không có kẻ địch khủng bố, số lượng kẻ địch mạnh hơn chúng ta gấp trăm lần, chúng ta vẫn thản nhiên bước tới như trước.”
Giọng nói của hắn trầm trọng nhưng hùng hồn.
“Quả là sinh linh, quá yếu... Thật sự là quá yếu... Thật sự là quá yếu!!!”
Hắn dùng một tay nắm lấy tóc của Quân chủ Đại Đế Midesa, đôi mắt càng lúc càng thất vọng.
Tên đàn ông này ướt như chuột lội, cánh tay rủ xuống, đầu chôn thật sâu vào trong bóng đen vô hình, yếu ớt bị giơ lên không trung, đôi mắt tràn đầy tro tàn.
“Ta nhìn thấy sự tuyệt hoàn toàn của ngươi, vậy mà lại không thử vùng vẫy? Lại chỉ có tuyệt vọng... quá vô vị, ta hy vọng ngươi sẽ có nhiều loại cảm xúc đa dạng hơn với ta, tuyệt vọng, sợ hãi, oán hận, báo thù... Đúng, oán hận, báo thù, mới là cảm xúc ngọt ngào nhất, trong mắt ngươi, tất cả đều là tĩnh mịch, không dám tới báo thù, là vì oán hận của ngươi vẫn chưa đủ ư? Nếu như không đủ oán hận, ta sẽ cho ngươi.”
“Nhớ kỹ, đây là oán ý còn khắc sâu hơn nhiều so với tử vong.”
Hắn giơ một tay khác lên, biến thành con dao, hung hăng đâm vào trái tim của hắn ta.
Phốc!
Máu bắn tung tóe.
Cầm lấy trái tim đỏ tươi đang điên cuồng đập của hắn ta,
“Nghe chưa, ta cảm nhận được sự sợ hãi kịch liệt của nó, đây chính là giọng nói vô lực của kẻ yếu.”
Phù phù!
Bách Hiểu Sinh tiện tay ném hắn xuống đất, một làn khói màu xám thật lớn nổi lên, mặc kệ trái tim đỏ tươi ở đang điên cuồng đập loạn ở bên ngoài,
Hắn xoay người rời đi, biến mất trong rừng rậm,
“Biện pháp tốt nhất để loại bỏ sự sợ hãi, chính là đối mặt với sự sợ hãi, nhớ kỹ hôm nay, từ nay về sau, mỗi một ngày nó đều sẽ đè ép thần kinh của ngươi, khiến cho ngươi trở nên điên điên khùng khùng, sợ hãi, tích lũy, nuôi dưỡng, bùng nổ, đây là một quá trình, ngươi phải nhớ kỹ cho ta, nhớ tới tìm ta.”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận