Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 705: Khởi Hành 2

"Thiên nhân..." Nó hít sâu một hơi, lòng mê man, nhớ tới trước khi mình chết gặp phải Thiên nhân thần bí khủng bố kia. Đó là kẻ sinh sống tại không gian có tốc độ chảy thời gian cao nhất, là sinh linh khủng bố chèn ép tất cả.
"Trở thành Thiên nhân, ta có thể nhìn thấy nàng không?" Nó đột nhiên hỏi.
"Chấp niệm... là đặc tính của ngươi sao?" Tồn tại thần bí không cảm thấy ngoài ý muốn, lại lật Sinh Tử bộ. "Nếu những sinh linh khác hỏi, ta sẽ không nói cho họ biết, vì như vậy là trái quy định. Còn nếu ngươi hỏi, ta sẽ tra giúp ngươi... Tuy những sinh linh khác tới đây căn bản cũng sẽ không hỏi những chuyện này, chỉ ngươi sẽ hỏi."
Tìm kiếm một lúc, tồn tại thần bí nói:
"Nàng sẽ ở Nhân gian giới."
"Vậy ta không đi Thiên Nhân đạo. Ta nguyện đầu thai làm người." Nó mạnh mẽ khom mình bái.
Tồn tại thần bí chợt lóe lên vẻ kinh ngạc:
"Ngươi nghĩ rõ ràng chưa? Mấy kiếp khổ tu thiện quả lại để nước chảy về Đông? Ngươi rõ ràng có thể đầu thai tốt, từ nhỏ đã phú quý, vượt trên vạn vật."
"Ta rõ ràng." Nó hít sâu.
Tồn tại thần bí cười:
"Đúng rồi, ngươi có thấy sinh linh trong Luân Hồi đã bắt đầu nhiều thêm không?"
Nó gật gù.
Trước kia, mỗi lần nó đến chỉ có một mình, bây giờ cả Luân Hồi đã bắt đầu phải xếp hàng, trở nên chật chội.
"Trước kia chỉ có hai sinh linh mạnh mẽ nhất là các ngươi mở linh trí trước tiên, cho nên mỗi lần nhiều nhất có hai, ba người tới... Bây giờ, năm mươi tám vạn còn lại đã đầu thai Luân Hồi nhiều năm, chúng cũng bắt đầu nảy sinh linh trí... Vì vậy, sáu mươi vạn sinh linh, Luân Hồi bắt đầu chật chội rồi."
Tồn tại thần bí bóp bóp trán.
"Đặc tính của ngươi rất đặc biệt, là tồn tại duy nhất nhớ tới ta. Ta cho ngươi một lựa chọn khác. Ở lại đây, giúp ta quản lý Luân Hồi... Thậm chí trong tương lai, ngươi có khả năng kế thừa vị trí của ta."
Kế thừa, nhận vị trí của vị tồn tại thần bí này?
Nó trợn mắt lên, thân thể run rẩy.
Tồn tại thần bí này quá mức cao quý! Thậm chí đó là tồn tại khống chế toàn bộ mạch máu của thế giới Luân Hồi. Trước mắt, nó căn bản không thể nào nhìn thấy độ cao của sự tồn tại thần bí và khủng bố này. Đây là Thần tọa tối cao của thế giới, mà mình chỉ cần trả lời có một tiếng là được rồi...
"Có thể ở cùng nàng không?" Nó hỏi.
"Không thể." Tồn tại thần bí bình thản nói. "Nắm giữ trật tự Luân Hồi phải công chính vô tư. Nàng vẫn phải ở trong luân hồi... Ngươi không thể có lòng riêng, phải làm như không quen biết nàng."
Toàn thân hắn run rẩy, run bần bật, một hồi lâu sau mới nói:
"Ta vẫn lựa chọn làm người như trước."
Hứa Chỉ thực sự kinh ngạc rồi:
"Vậy, ăn canh đi."
...
Kiếp thứ sáu.
Oa oa oa oa!
Đó là tiếng khó, một đứa trẻ vừa ra đời trong nhà bình dân.
Trên đường phố trải đá xanh, mọi người mặc trang phục khá nho nhã, thể hiện một thời đại văn minh mới, rời xa thời đại săn bắn hái lượm.
Lần này, đứa trẻ không thể hiện ra nhuệ khí từ bản năng, không thể hiện ra thiên phú dị bẩm từ tuổi ấu thơ. Nó lặng lẽ tu luyện, sống đến bảy tuổi, lên lớp của người bình thường.
Trên lớp, giáo sư đang giảng bài, các bạn học nhỏ như mài từ ngọc, là đám trẻ rất đáng yêu, đều đang lắng nghe.
Nó nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Giống như chứng kiến từng thời đại dù là Nhân Gian đạo, Súc Sinh đạo, hay Luân Hồi... đều đang không ngừng lột xác, tiến tới theo dòng lũ thời gian."
Trong đầu nó lóe lên suy nghĩ đầy cảm khái.
Chờ chút... Như vậy lại có ý gì?
Ngày này, ký ức của nó trở nên mờ mịt, trong đầu có những ký ức sâu sắc cực điểm, là những hình ảnh, cảnh tượng tan nát cõi lòng. Cảm xúc đó điên cuồng đánh phá trái tìm trẻ con của nó.
Luôn cảm thấy mình đã mất đi gì đó, chỉ còn lại 1% mảnh vỡ.
"Lý Tam Sinh, chăm chú nghe giảng bài."
Trên đài cao, lão sư là một vị thư sinh cao lớn, anh tuấn. Y có cảm giác không biết nên nói gì. Đứa bé Lý Tam Sinh này trưởng thành sớm, nhưng chỉ là về tâm trí thôi, thiên phú là một loại ngọn lửa đen rất bình thường. Trình độ của nó chỉ ở mức người thường, thậm chí hơi kém hơn một chút.
Lão sư tiếp tục giảng bài:
"Năm đó, Bạch Đế bát hoang lục hợp, hùng tài vĩ lược, nhất thống bảy đại bộ lạc, có Hùng, Hạ U, Ngô Khởi... Đó là bá chủ đầu tiên của nhân loại. Không ai biết họ tên chân thực của ông ta, chỉ biết ông ta họ Lý, xuất thân từ một bộ lạc họ Lý dọc theo bờ sông, thiên phú là Đế Vương Khí."
"Đế Vương Khí?"
Học sinh bên dưới bàn tán, thầm so sánh với thiên phú của mình.
Lão sư giải thích:
"Đúng, Đế Vương Khí, đó là một loại thiên phú tinh thần mạnh mẽ. Bất kỳ sinh linh nào có lực lượng tinh thần nào thấp hơn ông ta đều sẽ phải quỳ xuống."
Xôn xao!
"Thiên phú phóng đại như vậy à?"
"Không hổ là hệ tinh thần quỷ dị nhất!"
Học sinh xôn xao kinh ngạc, bàn tán sôi nổi.
Thiên phú quá mạnh mẽ, không hổ là Đại Đế đầu tiên trong lịch sử loài người, kinh tài tuyệt diễm. Người này từ khi sinh ra đã có khí bá giả, là một vị vương giả trời sinh, nhất định sẽ đi tới đỉnh cao.
Mọi người bàn tán sôi nổi, còn Lý Tam Sinh lại có một mảnh vỡ trí nhớ mơ hồ lóe lên.
Lại bắt đầu đau đầu...
Đó là một bộ lạc đơn sơ.
Một thiếu niên lẳng lặng đứng bên sông, không có bạn chơi, không có đồng đội, cô độc đào bùn.
"Sao ngươi chơi một mình thế?" Nó đi tới.
"Bởi vì người khác đều sợ ta... Họ thấy ta đều quỳ xuống..."
Đứa bé kia sờ bùn trên mặt, nhỏ giọng nói:
"Ngay cả người lớn đến nói với ta, cả họ cũng không chịu được mà quỳ xuống. Bây giờ không ai dám tới gần ta. Thiên phú của ta rất vô dụng! Ta sẽ chỉ làm các bạn khác thấy buồn nôn. Những người khác đều có phong hỏa lôi điện, hoặc là thiên phú mạnh mẽ, còn ta chỉ có... quỳ xuống."
"Ai nói? Thiên phú của ngươi rất mạnh!" Thiếu niên khác nói. Nó cảm thấy đồng bệnh tương liên. Thiên phú của nó rất yếu ớt. Nó nhanh chân tới cạnh thiếu niên kia. "Ngươi không biết dùng mà thôi. Để ta dạy ngươi dùng thế nào..."
Bịch!
Nó vừa nói xong, rất tự nhiên hai chân đã quỳ xuống. Thậm chí chính bản thân nó cũng không phát hiện mình vừa quỳ xuống. Nó ngước đầu, nói với đứa trẻ cùng lứa tuổi:
"Đi, chúng ta rèn luyện năng lực của ngươi một phen."
Hình ảnh xoay một cái.
Mười năm sau, trong một khu rừng rậm rạp, có một người đứng ở chính giữa. Vô số dã thú mạnh mẽ kéo tới như bão táp, từ bốn phương tám hướng vây quanh, vung vuốt sắc.
Bịch bịch!
Bịch bịch!
Tất cả dã thú đều mềm nhũn đầu gối, tự nhiên quỳ rạp xuống.
Bên cạnh, một thanh niên khác lao vụt tới, thừa cơ vung đao.
"Thiên phú của ngươi quả nhiên rất mạnh. Chúng quả nhiên không chịu được phải quỳ xuống rồi. Đây là thiên phú hệ khống chế rất mạnh!"
"Khuyết điểm chính là bị động, đối với người mình cũng vậy..."
Thiếu niên kia vừa bù thêm một đao, vừa định bổ tiếp thì hai chân bất ngờ quỳ xuống đất.
"..."
Rầm!
Cảnh tượng xoay một cái trở về lớp học, các học sinh còn đang bàn luận.
Đầu óc nó chấn động:
"Bạch Đế? Lý Thủy Bạch?"
Xì xào!
Mọi người cả kinh, dồn dập kêu la.
Lão sư quát lớn một tiếng ngăn cản, ôn hòa nói:
"Tuy trong lịch sử không ai biết họ tên chân thực của Bạch Đế, nhưng không nên bịa đặt."
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận