Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 8: Anh Hùng Tuổi Xế Chiều

Hứa Chỉ trở lại trong nhà, đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu nước. Hắn khát nước, muốn uống một chén trà.
Mồi lửa văn minh đã được đưa xuống.
Loại trùng vượn toàn thân lông tóc rậm rạp này, hình thể càng giống người phương Tây, lấy tên Gilgamesh, một vị vua trong thần thoại phương Tây, liền có thể nhìn ra sự kỳ vọng của Hứa Chỉ đối với hắn.
Thậm chí, loại gen thứ hai - Gen con mối mà trước đó trong giai đoạn thí nghiệm đám trùng vượn này không thể dung nạp được, Hứa Chỉ cũng giao cho hắn, có thể thấy được sự mong đợi rất lớn.
Có thể chân chính quật khởi hay không, thì phải xem bản thân hắn rồi.
Tiếp theo, Hứa Chỉ có vẻ rất hài lòng, bắt chéo hai chân, ngồi ở cửa ra vào nhìn các loại hình ảnh bên trong sa bàn,
- Dọn dẹp một trăm mét vuông xây dựng sa bàn, nhưng mà bên cạnh vẫn còn thừa mười mấy mét đầu thừa đuôi thẹo. Nếu không, cũng dọn dẹp một chút?
Hứa Chỉ ngẫm nghĩ, nói làm liền làm. Mặc dù hắn còn chưa nghĩ ra, phải dùng phần đất còn thừa làm gì mới tốt.
Đông đông đông!
Chưa đến một lát, cửa ra vào truyền đến tiếng đập cửa.
Hai tay Hứa Chỉ để trần, đặt cái cuốc xuống rồi ra mở cửa. Ngoài cửa là nha đầu Trần Hi, đang xách một hộp đồ ăn nhìn hắn, sau đó cái đầu điên cuồng nhìn về phía sân vườn, hết sức tò mò,
- Ồ? Anh đang xới đất sao?
- Đúng, luyện tay một chút, đúc luyện thân thể.
Hứa Chỉ cầm khăn mặt lau mồ hôi. Nàng không nhìn thấy cảnh vật bên trong sa bàn, nên chỉ cho rằng đang xới đất.
- Khiếp sợ! ! Không nghĩ ra cao tài sinh làm việc ở công ty nước ngoài, từ năm ngoái tiền lương hơn chục ngàn, khi bản thân mắc bệnh nan y lại về nhà làm ruộng.
Trần Hi gãi gãi đầu, nhìn vào nửa người trên tỷ lệ vàng, cơ bắp góc cạnh rõ ràng của Hứa Chỉ, mặt mo liền đỏ ửng, yên lặng mắng một câu rồi lảng sang chuyện khác,
- Anh Hứa Chỉ, thức ăn em để chỗ này nhé! Cái đó, anh cần giúp một tay không ? Ở nhà em cũng giúp mẹ cấy mạ, vườn trái cây nhà anh hoang phế lâu rồi, dù gì nó cũng hơn một trăm mét vuông mà? Hiện tại chỉ có một mình anh, căn bản không giải quyết được!
- Không cần!
Hứa Chỉ cười ha hả nói:
- Không có cách nào! Tuy vườn lớn nhưng anh chỉ tùy tiện khai khẩn một chút đất, trồng chút hạt giống, có lẽ có thể trồng ra một đóa hoa đẹp đẽ khiến người khác phải tán thưởng.
- —— Ừm!
Trần Hi hiếu kỳ thở một hơi, vỗ ngực cam đoan,
- Vậy anh hãy làm ruộng thật tốt! Muốn ăn cái gì thì nói với em! Em và Lý thẩm của anh, sẽ làm cho anh ăn!
Sau đó nhún nhảy chạy đi.
Cuối cùng, nàng còn vụng trộm bổ sung một câu, giáng cho Hứa Chỉ một lần bạo kích,
- Trước đó còn uể oải như vậy, bỗng nhiên gương mặt trở nên hồng hào, mái tóc cũng mọc lại, khẳng định là hồi quang phản chiếu rồi. . . Đoán chừng không sống được mấy ngày. Trước khi chết, em phải chiếu cố anh thật tốt.
Hừ??
Mọc tóc thì nhất định phải chết?
- Trời ạ, đem cơm đến xem như bữa cuối cùng của ta sao, cô nàng này quá sỉ nhục người rồi. Ta lúc này mới ung thư dạ dày giai đoạn giữa mà thôi.
Hứa Chỉ thở phì phò, trừng nha đầu này một chút, thuận tay mở hộp cơm ra.
Bên trong được xếp đặt rất tỉ mỉ.
Trứng chần, cà rốt, rau xanh xào thịt, nhìn rất ngon mắt. Ăn một miếng lớn, lập tức cảm giác trong miệng đầy mùi thơm ngát, rất sảng khoái.
Mùi vị quê hương!
Ăn ngon!
Thật là thơm!
- Tay nghề của nha đầu này đúng là không tệ! Có lẽ do ta đã là một người mắc bệnh ung thư sắp chết, nên nàng mỗi ngày tới đây đưa đồ ăn ngon cho ta. . .
Ung thư cần phải chú trọng ẩm thực, đặc biệt là ung thư dạ dày, những đồ ăn ngon đầy dinh dưỡng như vậy, hắn ăn rất sảng khoái, sau đó nằm co quắp ở trên ghế không muốn nhúc nhích.
Sau đó một lát, bắt đầu làm một chút việc vặt, thuận tiện dọn dẹp một vài chỗ trong vườn trái cây.
Ở bên trong vườn làm xong việc nhà nông đến mức toàn thân lấm lem đất bùn, hắn liền bắt đầu giặt quần áo, vắt khô từng cái từng cái một, sau đó treo lên trên dây thừng,
- Đúng rồi, lúc nào nên vào thành phố mua một cái máy giặt về.
. . .
Ngày thứ hai, nha đầu mặt tròn Trần Hi đưa thức ăn đến, có vẻ nàng đã đưa nghiện rồi.
Nhưng khi đối mặt với dáng vẻ thương hại và đồng tình với một người bị bệnh nan y của nàng, Hứa Chỉ đúng là ai đến cũng không từ chối.
Ở trong nhà xới đất, còn có người đưa đồ ăn ngon, chiếu cố một người mắc bệnh nan y sắp chết như mình, để hắn cảm thấy cái thế giới này tràn ngập tình yêu thương. Còn có gì thoải mái hơn cuộn sống điền viên như này nữa chứ?
Không hề có!
Hái cúc dưới rào đông, thản nhiên nhìn Nam Sơn.
Sinh hoạt thanh đạm của nhà nông, hắn đã mơ hồ có được loại ý cảnh ẩn cư đó.
Một ngày ngắn ngủi này, đối với Hứa Chỉ thì rất ngắn, ba bữa cơm, sau đó ngủ một giấc. Nhưng đối với sa bàn thì đã qua một thời giàn dài, một trăm năm đằng đẵng. Đối với trùng vượn có tuổi thọ bình quân bốn năm mươi năm, thì bọn chúng đã sinh sôi qua hai đời.
Bây giờ đã đi qua hai đời người, con trùng vượn ngây ngô tiếp nhận bó đuốc văn minh năm đó, hắn đã chết già rồi sao?
Cũng không có!
Hắn cho Hứa Chỉ kinh hỉ rất lớn.
Hứa Chỉ đã ghi chép lại tiến trình văn minh của bọn hắn một cách rõ ràng.
Sau khi Hứa Chỉ rời đi mười năm, Gilgamesh dẫn đầu trùng vượn tiếp tục chạy nạn.
Hắn sợ hãi thán phục tại sao thế giới lại có ngọn lửa thần kỳ như vậy, ngọn lửa có thể đun sôi đồ ăn, ngọn lửa có thể xua đuổi cự thú trong đêm tối, ngọn lửa có thể cung cấp sự ấm áp trong đêm đông rét lạnh, duy trì nhiệt độ cơ thể.
Biết vận dụng ngọn lửa, đại biểu cho khởi nguyên văn minh.
Mà thanh kiếm Damocles được lưu lại kia, đã trở thành vũ khí vô địch ở mảnh rừng rậm nguyên thủy này. Gilgamesh mượn nhờ vũ khí sắc bén, chém giết vô số cự thú, giúp mọi người kéo dài hơi tàn, bắt đầu có được sức phản kháng.
Ở năm thứ hai mươi.
Gilgamesh thoát ly sự ngây ngô, đã là người hơn ba mươi tuổi.
Hắn trở nên cao lớn hùng vĩ, dẫn đầu bộ lạc, trở thành thợ săn cường đại nhất trong tộc trùng vượn, bị đám người trong bộ lạc xưng là anh hùng vương.
Hắn thậm chí lợi dụng lửa để đốt cháy đất đai, khiến cho thổ địa phì nhiêu, bắt đầu trồng trọt, tiến vào cuộc sống làm nông đơn sơ.
Hắn ngông cuồng tự đại, kiêu ngạo ngang ngược, duy ta độc tôn. Cự thú trí tuệ giao ba loại bảo vật văn minh cho hắn, hắn biết rõ rằng văn minh chính là tri thức và lịch sử truyền thừa, thế là to gan tạo ra chữ tượng hình để ghi chép lịch sử chủng tộc, sáng tạo ngôn ngữ mới.
Hắn tự cho mình là loài trí tuệ đầu tiên sáng lập văn minh trên thế giới, vì thế cho ghi chép lại quá trình mình sáng tạo văn minh vào sách, tạo ra bài hát ca tụng, dõng dạc đặt tên « Kỷ sáng thế ».
Hắn ngang ngược, chính sách tàn bạo chuyên trị, nhưng nhân cách lại tràn đầy mị lực.
Trong bộ lạc, hắn có được một trăm ba mươi mốt vị thê tử mỹ lệ, vì hắn sinh ra đời sau. Con cái của hắn phần lớn đều hùng tráng mạnh mẽ, kế thừa sự khôi ngô và trí tuệ của hắn.
Nhưng mà tuổi thọ của trùng vượn lại chỉ có ba bốn mươi năm, mà lúc này, Gilgamesh đã hơn ba mươi tuổi.
Vị kiêu hùng này đã đi tới phần cuối của chủng tộc hắn, nghênh đón tuổi già của chính mình. Anh hùng vương khôi ngô phóng khoáng vung vẩy thanh kiếm Damocles năm đó, đã đi về điểm cuối của cuộc đời.
Bên trong nhà gỗ trên cây, ngọn lửa trong lò bốc cháy hừng hực, toả ra từng đợt sóng nhiệt.
- Đó là ngọn lửa văn minh mà cự thú trí tuệ đã ban cho ta, nó tràn đầy xinh đẹp và xán lạn như vậy.
Gilgamesh yên tĩnh ngồi trên ghế dựa được bên dệt bằng da lông của cự thú Allah, nhìn qua ngọn lửa, ánh mắt thâm thúy xa xăm. Thân hình khôi ngô cao lớn của hắn đã già nua chậm chạp, chậm rãi xoay đầu, nhìn qua đầu lâu của một con cự thú đang được treo trên vách tường.
Đầu lâu của các loại cự thú, dữ tợn, bất khuất, cường đại, làm người ta phải rung động. Những cự thú đã từng ngông cuồng tự đại đó đều đã bị hắn chinh phục từng con một.
Cả mặt vách tường, tựa như cuốn sách ghi chép chiến tích huy hoàng một đời của hắn.
Cuộc đời của hắn, trôi qua đầy đủ huy hoàng, đầy đủ xán lạn rồi.
Hắn đã thực hiện được mộng tưởng lúc còn trẻ.
Hắn rất thỏa mãn.
- Thủ lĩnh bộ lạc đời tiếp theo đã được xác định là con trai ta - Kish, năng lực của nó không kém hơn ta, có thể dẫn đầu bộ tộc nghênh kích cự thú, kéo dài huy hoàng.
Gilgamesh rõ ràng cảm giác được sinh mệnh của mình dần dần đi về điểm cuối cùng, tử vong là chuyện sinh vật không thể tránh khỏi, hắn gần như đã nhận mệnh, yên lặng lấy ra máu sức mạnh năm đó, thở dài nói:
- Tất cả lo âu về sau đã được giải quyết. Cự thú trí tuệ nói, chỉ có dũng sĩ dũng mãnh nhất thế gian mới có thể ăn vào, không chịu nổi sẽ tử vong, chịu đựng qua sẽ có được sức mạnh to lớn không gì sánh kịp.
- Ta sao, không phải là dũng sĩ mạnh nhất thế gian à?
- Hãy để ta đến thử xem! !
Anh hùng tuổi xế chiều, đôi mắt đục ngầu khẽ mở, trong lúc hoảng hốt bỗng nhớ tới năm tháng huy hoàng của mình, bỗng nhiên rơi lệ, sau đó yên lặng đâm rách cánh tay của chính mình, đổ máu sức mạnh vào miệng vết thương.
Đau!
Vô cùng đau đớn! ! ! ! !
Gilgamesh giãy giụa.
Vị anh hùng tuổi già này ngã xuống đất, bản thân hắn đã trải qua vô số chém giết, nhưng lại chưa bao giờ chịu đựng thống khổ như vậy.
Cuối cùng, hắn chịu đựng qua tử vong, đứng người lên, lông tóc rậm rạp trên người dần dần thối lui, lộ ra lồng ngực tráng kiện đầy cơ bắp, lông tóc màu đen trên gương mặt cũng rút đi, để lộ ra một gương mặt hoàn mỹ giống như thiên thần.
Hắn không còn là màu xám đen, đã hoàn toàn biến thành trùng vượn tinh khôn có bộ lông tuyết trắng.
Da thịt tinh tế trong suốt, sáng long lanh tựa như con mối, phảng phất người khổng lồ tuyết, cơ bắp thì như pho tượng tỉ lệ vàng của Hy Lạp, mang lại mỹ cảm trùng kích mãnh liệt.
- Loại sức mạnh này là. . .
Người trẻ tuổi với bộ lông trắng như tuyết này chậm rãi đứng người lên,
- Máu sức mạnh, loại sức mạnh này vĩ đại biết bao!
Rắc rắc!
Hắn bóp nhẹ tay vịn bằng xương một cái, trong nháy mắt vỡ nát.
Lúc này, ở trong bộ lạc, con trai Gilgamesh là Kish đang đứng ở đài cao, hắn giơ cao thanh kiếm Damocles, tuyên bố kế thừa chức vị thủ lĩnh đời tiếp theo.
Kish, anh minh thần võ, tài năng và phẩm đức vẹn toàn. So sánh với vị phụ thân bạo ngược ngạo mạn của mình, hắn càng giống một vị thủ lĩnh hiền hòa hợp cách. Gilgamesh cũng rõ ràng điểm này, cho nên lúc mình tuổi già mới đồng ý giao vị trí lại cho hắn, không muốn thấy bộ lạc mà chính mình dẫn đầu tộc nhân xây dựng bị hủy diệt.
Nhưng hiện tại đã khác . . .
Đã hoàn toàn khác nhau.
Kish thiện lương cũng được người khác kính yêu. Dù cho vẫn luôn tôn kính với người phụ thân như mình, chưa bao giờ nghĩ tới việc chiếm lấy vị trí thủ lĩnh, Gilgamesh cũng không cho phép tồn tại bất kỳ tai họa ngầm nào.
- Ta trở về, thủ lĩnh, vẫn là của ta.
Một ngày này, máu tươi bắn tung tóe, âm thanh kêu rên vang lên trong bộ lạc Sumer. Anh hùng vương Gilgamesh giết con, lại nắm giữ vị trí thủ lĩnh, sống thêm đời thứ hai.
---------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận