Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 855: Tiết Lộ Bí Mật Cổ Xưa Của Cấm Địa Trong Thần Thoại? 1

Khủng bố!
Quá khủng bố!
....Ăn luôn một cái thời đại!?
Nàng tưởng tượng đến việc có một tồn tại cổ đại thần bí đến từ vô số kỷ nguyên trước đang ngủ say, không ngừng ăn thịt người của các thời đại sau để kéo dài hơi tàn, tích tụ lực lượng, chờ đợi con đường thành tiên mở ra, liền cảm thấy sợ hãi.
Mà việc con đường thành tiên đã bị chặt đứt, vì sao không thể đột phá cảnh giới Thần linh cấp tám, cũng là một bí ẩn!
Lúc này, giọng nói mênh mang kia vẫn đang còn nỉ non,
“Ta rốt cuộc có nên ngăn cản những tồn tại trong cấm địa kia hay không? Là Thánh địa phương Đông, có nhiệm vụ phù hộ chúng sinh, nhưng bọn họ đã từng cười nói với ta rằng đây là điều bình thường. Ở mấy kỷ nguyên trước, con đường thành tiên chưa từng bị đứt đoạn, khi đó Đại Đế nếu muốn thành tiên thì phải huyết tẩy chúng sinh, đột phá thành thần tiên cao cao tại thượng...
Thần thánh cổ đại chưa bao giờ phù hộ chúng sinh cả, tất cả đều chỉ là người đời sau chúng ta cho rằng là như vậy mà thôi. Chúng ta thật sự đã quên đi rất nhiều lịch sử, tự cho là đúng.
Chỉ là, sau rối loạn của kỷ nguyên cổ đại thì con đường thành tiên đã bị chặt đứt, cho nên không thể thành tiên, dù có ăn nhiều người, cũng chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài thọ mệnh. Bởi vì tên thật của chúng ta đã bị tồn tại luân hồi thần bí kia nắm giữ. Đó là nguồn gốc của chúng ta, chỉ khi tìm được tên thật thì mới có thể thành tiên, tiêu dao trong thiên địa...”
“Bọn họ không muốn chết, cũng căn bản không dám chết, bởi vì nếu như tử vong thì sẽ phải vào trong địa phủ. Một khi rơi vào tay vị cấm kỵ kia, bị ném vào trong lục đạo luân hồi thì sẽ mất đi tất cả ký ức, không còn là chính mình.”
Giọng nói như xuyên qua thời không vô tận, “Vùng cấm chính là nơi mà bọn họ ngủ say.”
Từ Oanh Lạc nghe xong, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.
Nàng dường như đã nhìn thấy một lịch sử đầy máu.
Mặc kệ con đường thành tiên có bị chặt đứt hay không thì hiện tại đang có một bị thần thánh cổ đại đang ăn người? Ánh mắt lạnh nhạt, phun ra nuốt vào sinh linh khắp đại địa quỳ bái, sùng bái mình?
Đó là kỷ nguyên viễn cổ tàn nhẫn và thấm đẫm máu tươi nhất!
Quá tàn nhẫn!
Quả thực là thần thoại ăn tươi nuốt sống thời chưa khai hoá.
Căn cứ vào ý tứ trong đó thì sau đó hình như có một tồn tại thần bí, xuất thế ngang trời, ở trong kỷ nguyên cổ hỗn loạn nhất, lấy một loại khí phách độc đoán muôn đời chặt đứt con đường thành tiên, khiến cho những Đại Đế kia không thể thành tiên?
Chuyện này cũng thật đáng sợ.
Vị tồn tại thần bí nhất lúc này đang bị bao phủ ở trong sương mù bóng đêm, là độc thủ cuối cùng khống chế một thời đại.
Những tồn tại cấm kỵ đó là người chăn nuôi...
Mà vị tồn tại dưới địa phủ kia lại là ở Mục Thần??
Thời điểm mà cả người Từ Oanh Lạc đang rét run, suy nghĩ chuyện xảy ra sau này của thời đại thì giọng nói nỉ non mang theo năm tháng kia lại truyền đến lần nữa,
“Bọn họ muốn chúng ta làm lơ, bọn họ sẽ xuất thế và tàn sát chúng sinh, tích tụ lực lượng rồi lại ngủ say, tương lai chúng ta cũng sẽ lâm vào ngủ say giống như bọn họ. Đợi đến khi tích lũy qua mấy kỷ nguyên thì lực lượng sẽ không sai biệt lắm...”
Không cần!
Từ Oanh Lạc nghe thế liền hoàn toàn nhập vào trong đó, trong lòng nhịn không được mà gầm nhẹ. Bởi vì nàng nghe ra sự do dự, hoang mang lo sợ trong đó.
Nếu như tồn tại này cũng thông đồng làm bậy, hoặc là người của các thời đại đều không ngừng gia nhập cùng với bọn họ, vậy khắp thế giới chẳng phải là...
Sắc mặt nàng càng thêm phức tạp, nhìn bàn tay đã đứt gãy.
Như vậy thì sau này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cho vị tồn tại tối cao này ngã xuống?
Phải chăng là đã ngủ đông cùng với những tồn tại cổ đại kia, cùng hủy diệt thời đại, ngủ say đến cuối cùng rồi ra tay, bước vào con đường thành tiên, đối mặt với điều cấm kỵ khủng bố kia, dẫn tới bản thân mình thất bại và bị diệt vong?
Hay là hắn lựa chọn chém giết với những tồn tại cổ đại trong vùng cấm, mới dẫn đến việc bại vong?
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, khi nàng nhìn thấy bàn tay đứt gãy cầm một chuỗi hạt gỗ, từng viên hạt châu xoay tròn phảng phất như bánh xe lịch sử, nàng dường như cảm thấy được sự bi thương của năm tháng trước đây.
Lịch sử thần thoại, năm tháng cổ xưa.
Thế giới lục đạo luân hồi này cũng không đơn giản.
Lúc trước, khi mà trong dân gian không biết từ chỗ nào bắt đầu lưu truyền về độc thủ trong bóng tối, địa phủ, cầu Nại Hà, lục đạo luân hồi, quy tắc cấu tạo của thế giới, nàng đã mơ hồ cảm nhận được khắp đại địa đã không còn giống với bình thường.
Lúc này, giọng nói kia vẫn lạnh nhạt như trước, mang theo tang thương của thời gian.
“Năm tháng dần trôi đi, xin hỏi thế gian thật sự có tiên không?”
“Thành tiên? Thú vui nhiễm đầy máu như vậy, ta không cần.... Còn không chờ mấy người chúng ta nói chuyện, Tuyệt Vô Thần đã lên tiếng. Đó là một tên sát thần tuyệt thế, hắn là bạo quân nổi tiếng trong thời đại của chúng ta. Trong mấy năm đó, hắn đã nô dịch trăm vạn con dân, thành lập Đế Quan vạn trượng, Trường Thành kéo dài ngàn dặm, ngay cả các đại năng thần thông đều bị mệt chết. Hắn tự mình canh giữ ở trước vùng cấm hắc ám, lấy đế quan của một người ngăn cản một vị tồn tại cổ đại. Tuy rằng những tồn tại cổ xưa đó ngủ say quá lâu, thể lực suy giảm, nhưng vẫn mạnh mẽ tuyệt thế như trước, là thiên kiêu của thời đại.”
“Chúng ta không đành lòng, cho nên cùng ngăn trở, may mà người tài trong thời đại của chúng ta xuất hiện tầng tầng lớp lớp, từng đại Thánh đương thời đều ra tay, hi sinh binh lính, mới đem bọn họ đánh trở về chỗ sâu trong vùng cấm, nhưng mà chúng ta cũng không sống được bao lâu...”
“Nhân tộc, nếu như không thể tiến đến cảnh giới Thánh thì không thể thâm nhập vào vùng cấm, không thể tìm tòi nghiên cứu con đường thành tiên!”
“Ngươi chờ, nhớ lấy!”
...
Một giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang vọng.
Nàng mơ hồ nhìn thấy vị tồn tại này nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành cầu vồng kinh thế, rơi vào chỗ sâu trong Minh Uyên, chiến đấu hăng hái, máu tươi nhuộm đầy thế giới.
Giờ phút này, vô số người đều đang khóc.
Phảng phất như sống lưng của thế giới đang sập, đại địa than khóc, trăm triệu lê dân phủ phục trên mặt đất, lâm vào đau buồn.
Tồn tại tối cao như vậy thật sự đã chết sao?
Nàng cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, nhìn hình ảnh hạo kiếp mạt thế, chỉ cảm thấy có loại xúc động muốn gào khóc lớn, vô cùng chấn động, cả người như hít thở không thông.
“Cổ đại không rõ, vùng cấm thần bí, khủng bố, con đường thành tiên đã đứt tuyệt, thánh cảnh, một tồn tại cổ đại muốn bước lên con đường thành tiên cấm kỵ, máu nhiễm vòm trời.”
Từ Oanh Lạc nhìn bàn tay bị đứt, vừa khóc vừa cười, nỉ non nói,
“Mỗi một từ ngữ... đều khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía, lượng tin tức trong đó thật sự quá mức khổng lồ.”
Đặc tính của nàng thủy, hiền hòa không tranh với vạn vật, nhưng khi cần mạnh mẽ thì phải mạnh mẽ.
“Đây là lai lịch về vùng cấm cổ đại sao?”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận