Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 862: Diễn Hóa Vạn Vật 1

“Chúng ta đây là đang đi đến con đường tối cao.”
Con thỏ khoác áo cà sa, ra hiệu cho mấy người chơi phía dưới đi phát dược tề, chậm rãi xoay tròn Phật châu trong tay, còn gõ lên cái mõ bên cạnh, “Hôm nay, chỉ cần gia nhập giáo của ta thì giáo dục không phân nòi giống!”
Giọng nói của nó càng thêm trầm thấp,
“Tóc sẽ hút đi dinh dưỡng của đại não chúng ta.”
Nó đứng lên,
“Tóc là sâu mọt đáng ghét đang cắm rễ ở trên đầu.”
Ầm vang!
Nó mãnh liệt về phía trước một bước, nói năng rất khí phách,
“Tóc khiến cho đại não của chúng ta dần thoái hóa.”
“Nó không ngừng bao lấy trí tuệ của chúng ta, khiến cho chúng ta rơi vào biển khổ, không thể hiểu rõ ý niệm, khiến cho chúng ta có đến ba ngàn phiền não.”
Nó chậm rãi mở hai tay ra,
“Hôm nay, loại bỏ tóc, ngươi và ta đều là đồng môn!!”
“Thiết quyền của chủ nghĩa duy vật sẽ đánh tan tồn tại cổ xưa trong cấm địa hắc ám!”
“Tiêu diệt mê vọng, mê tín, sợ hãi, dùng sự lý trí của đầu óc, ánh sáng trí tuệ sẽ thắp sáng tương lai!”
Oanh!
Nó khoác áo cà sa.
Lúc này trên đầu nó lóe lên ánh sáng màu vàng vô tận.
Chói mắt hùng vĩ, phảng phất như thần quang đến từ chùa miếu giáo đường trung cổ, được bao phủ bởi ánh sáng cuồn cuộn vô ngần.
Mọi người trầm mặc, cho dù là nhóm Thiên nhân cũng rung động, vội vàng sử dụng dược tề gen được phân phát, chỉ cảm thấy có một loại xạ tuyến kích thích đang lan khắp cả người.
Bọn họ nhẹ nhàng kéo tóc.
Vậy mà lại rơi rụng từng bó lớn.
Nhẹ nhàng nắm một cái, liền lộ ra da đầu trơn bóng trắng nõn tròn trịa, ngay cả chân lông cũng không thấy, trong quá trình không có chút thống khổ nào, vô cùng tự nhiên.
Bọn họ ngồi khoanh chân, chỉ cảm thấy cả người như được vô số ấm áp nóng bỏng bao vây, đắm chìm trong thần quang, yết hầu khát khô, chắp tay trước ngực, nhắm mắt, vẻ mặt từ bi.
“Chúng ta sẽ ngược dòng về lịch sử thần thoại... bước lên con đường truy tìm nguyên lý vạn vật của tiên nhân viễn cổ!”
...
...
Lịch sử.
Lịch sử xa xôi luôn là thứ khiến người ta hướng tới.
Vinh quang ngàn năm luôn khiến người phải truy tìm.
Nhưng mà, rốt cuộc cái gì gọi là lịch sử?
“Cái gọi là lịch sử... Đó là một đám người hoan hô nhảy nhót, lúc ấy cho rằng mình chỉ tùy tiện làm một chuyện nhỏ... cười ha ha, vui vẻ, thậm chí cho rằng việc làm đó rất kỳ lạ.” Hứa Chỉ nhàn nhạt trầm ngâm một chút, cười mở miệng.
Hắn nhìn con thỏ khoác áo cà sa đang giảng đạo trước mắt kia, cùng với người phía dưới đang hứng thú bừng bừng đi phát dược tề khắp nơi, dẫn dắt mọi người tu luyện.
Những người chơi này tự hào về việc phổ cập khoa học cho môn phái.
Cũng là đang phổ cập khoa học cho chính mình, vì khôi phục lại vinh quang của tổ tiên Hoa Hạ mà vui vẻ, đắc ý.
Dù sao thì ở trong mắt bọn họ, tổ tiên đã từng đến mảnh đất này! Hơn nữa còn bùng phát chiến tranh và phát triển một thời đại huy hoàng mà bọn họ không biết, khiến cho bọn họ có loại cảm giác đặc thù như quê nhà.
Trước mắt bọn họ đương nhiên là muốn tìm tòi nghiên cứu lịch sử.
Hứa Chỉ nói, “Rất nhiều thời điểm, lúc mà lịch sử xảy ra cũng không thần thánh, cũng không long trọng như bọn người này đang xằng bậy, có khi chỉ là mấy câu hi hi ha ha... Nhưng mà lịch sử sẽ để lại tán ca, thần hóa bọn họ.”
“Bọn họ, đó là thần thoại xa xôi.”
...
...
Thiên Nhân, năm 470.
Hệ thống tu luyện Đạo Phật được khuếch trương, mỗi người đều tu Phật, trồng cây bồ đề, lục căn thanh tịnh.
Lịch sử, tại thời khắc này mới đi vào quỹ đạo từ nguyên thủy hoang dã bước lên con đường tu hành cổ đại, khôi phục lại phương pháp tu hành viễn cổ.
Bọn họ đã từng ngồi trên “Thiên phú”, lấy tốc độ cao để đạt đến huy hoàng, nhưng cũng bởi vì thiên phú, cho nên mới dẫn tới việc xem nhẹ con đường khai phá hệ thống tu hành vốn có. Hiện tại bọn họ đang bắt đầu gây dựng lại nền tảng của mình.
Thiên nhân, năm 473.
Phật môn khuếch trương thanh thế, không thể ngăn cản!
Tất cả triều đại đều phát hiện ra sự cường đại trong đó, có thể chống lại vùng cấm.
Phật độ chúng sinh, cho nên rất nhiều phàm nhân không thể tu luyện cũng bước lên con đường tu hành.
Nhất mạch Phật tu, giảng thiên tính, nói về tuệ căn, luận ngộ tính, chỉ có người am hiểu vật lý mới là thiên kiêu của Phật môn, lấn áp đương thời, thiên kiêu các nơi đều muốn tranh.
Các đại thiên kiêu, con cái vua chúa, Thánh Tử trước đây không theo kịp con đường tu hành, rất nhanh đã có người bị đào thải!
Một người xuất thân bần hàn tại đạo tu hành này lại tỏa sáng rực rỡ.
“ Đức Phật Độ Ách đi về phía Tây, thâm nhập vào vùng cấm phía Tây Nam, tìm tòi nghiên cứu di tích viễn cổ, đạt được một viên dược bất tử trong thần nguyên viễn cổ.”
“Đức Phật Bách Khổ đi về phía vùng cấm phía Đông, quan sát bích họa Phù Đồ cổ, trong lúc đó còn chém một đại yêu ma bị biến dị hắc ám vùng cấm cảm nhiễm!”
...
Một vị Phật tử xuất thế, kinh diễm mọi người.
Nhưng chung quy lại, thứ mà bọn họ tu đều là Phật Sát Sinh, nắm giữ ánh sáng tử vong, phóng xạ truyền thống, nơi đi đến đều là tử vong, không có ai ngộ đạo thành Phật phổ độ thế gian chân chính.
Hơn nữa, bọn họ hình như có chút không muốn tiêu phí thời gian, ở nơi hư vô đi cứu vớt chúng sinh, phổ độ thế nhân, rõ ràng là không am hiểu chiến lực.
Thứ mà bọn họ muốn, là chiến lực tối cao kia!
So với việc mò mẫm trên phương pháp khiến mình trở nên yếu đi, còn không bằng tu luyện Phật Sát Sinh, dùng nhiều thời gian sát phạt, đi tranh đoạt cơ duyên, mới có thể trổ hết tài năng của mình ở trong thời đại.
Thiên nhân, năm 474.
“Thì ra là thế, thì ra là thế....”
Một ngày này, một tiểu ni cô xinh đẹp đang ngồi ở chỗ sâu trong rừng trúc, đúng là Từ Oanh Lạc.
Nàng tuy rằng bị nhốt ở trong vùng cấm, chưa từng tự mình đi nghe truyền đạo, nhưng nàng đã giao lưu tin tức với các cường giả qua không trung. Nàng dùng hạt giống bồ đề dung nhập vào trong huyết mạch, bắt đầu nghiên cứu vật lý, truy tìm nguyên lý vạn vật.
Nàng thuộc vào đám người tu hành đến sau.
Lúc này, nàng đã ngồi tại rừng trúc trong vùng cấm được ba năm, ngày qua ngày, thông qua trúc để tìm tòi, muốn có cơ duyên ngộ đạo.
Nàng không vì tranh giành giết đoạt, nàng đến vì mẫu thân.
Từ sau khi vùng cấm bùng nổ, Từ mẫu trọng thương chưa lành, còn bị thứ nguyền rủa khủng bố kia cảm nhiễm, thân hình dần trở nên gầy ốm, cơ hồ sẽ hóa thành sẽ bộ xương trắng di động.
Nàng khác với mọi người.
Tâm tính nàng ôn nhu như nước, rất là trầm ổn, không có lòng hiếu thắng, cũng không đi tới các vùng cấm để rèn năng lực chiến đấu, thậm chí cũng không muốn nổi danh.
Lại một ngày.
“Đây chính là Phật lý.”
“Phật niệm, ma niệm, chẳng qua chỉ là một ý niệm.”
Oanh!
Trong nháy mắt, thần quang chiếu khắp rừng trúc.
Ánh sáng này đã nhanh chóng khiến cho khắp rừng trúc xảy ra một chút biến dị. Cây trúc bị cảm nhiễm biến dạng, vậy mà lại không khô héo, ngược lại càng thêm tươi tốt, dưới loại ánh sáng phóng xạ này đã xảy ra kích thích tiến hóa đặc thù nào đó.
Hóa thành một loại trúc Phật đặc thù.
“Cảm nhiễm vạn vật, độ hóa vạn vật, hóa thành đồng môn... Đây chính là đạo lý của Phật? Thần bí, vĩ đại khó lường! Nhuộm dần thế giới.”
“Phật quang chiếu khắp mọi nơi, thì ra là thế!”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận