Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 883 - Thế Giới Của Người Trưởng Thành, Không Có Mộng Tưởng 1




“Sinh mệnh tương lai.”
Được nhóm Thiên nhân coi là: Thời gian cấm vực yên lặng tuyệt đối.
Loại thiên phú này có thể nói gần như là nghịch thiên, không thể phản kháng, khó có thể ngăn cản... giống như là những quái đản trong tam giới. Đây là một loại tính chất đặc thù, ngay cả thần cũng sẽ trúng chiêu.
Rầm ——
Thời gian như bị đọng lại tại cái chớp mắt này.
Phủ Quân Luân Hồi giống như một pho tượng màu trắng đứng yên, dáng người tuấn mỹ thon dài, một bộ trường bào màu đen, gương mặt tuấn mỹ như ngọc. Lấy tư thế ra quyền đọng lại ở giữa không trung, vẫn không nhúc nhích.
“Phủ Quân Luân Hồi thì lại như thế nào? Đế tôn... thì lại như thế nào? Ta hấp thu gần như là tất cả thiên phú mạnh nhất của thời đại, công kích vô hạn, phòng ngự vô hạn, coi thường thương tổn, không có bất kỳ thương tổn có thể chạm đến thân ta. Ta là không thể hủy diệt. Ta đã là Thiên Đế tối thượng trong truyền thuyết của thế giới này!”
Ba ba ba ba!!
Vân Đế đứng sừng sững yên lặng bên cạnh lỗ tai của đế tôn, giống như một chiến thần bất diệt. Đôi tay hóa thành ảo ảnh vô tận, mũi thương nhỏ vụn dày đặc rơi vào cùng một điểm trên màng tai yếu ớt nhất.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Không gian xung quanh đang không ngừng chấn động, rung động ầm ầm, phô-tôn dày đặc cháy trong không khí, mang theo dòng khí phóng xạ, hóa thành một thương có thể hủy diệt bất cứ cái gì trên đại địa này!
Không gian trong màng tai bắt đầu sụp xuống, hóa thành một vòng xoáy nước vặn vẹo có thể thấy được.
Tê...
Màng tai đế tôn đang chậm rãi mở rộng, lại hơi hơi khép lại.
“Thương thế đang khép lại, đây là đang chuẩn bị thức tỉnh lại?” Thiên Đế bộ xương khô của Nhân gian đạo biến sắc, “Sao có thể nhanh như vậy, hy sinh tánh mạng của các Đại Đế để tiến hành hiến tế, cướp đoạt thời gian sinh mệnh, hẳn là không có khả năng nhanh như vậy...”
“Cũng chưa có thức tỉnh... Đây hẳn là tốc độ tự phục hồi của hắn...”
“Cái này sao có thể?”
Dù tất cả Thiên Đế của giới Thiên nhân đều có thiên phú vô cùng kỳ dị và cường đại, cũng đều cảm thấy da đầu vô cùng tê dại.
Phải biết rằng, loại thời gian tĩnh lặng tuyệt đối này sẽ khiến cho cảm giác thời gian của cả người, tốc độ hồi phục, tốc độ phản ứng hạ thấp đến mức gần như là tĩnh lặng. Dưới tốc độ chảy như vậy thì “Thời gian” bị tước đoạt lúc này tương đương với giảm bớt 99% khả năng tự mình chữa trị. Nhưng ngay cả khi như vậy, tốc độ chữa trị vẫn rất khủng bố....
Như vậy nếu như dưới tình huống bình thường thì lực hồi phục sẽ như thế nào đây?
Có lẽ hủy diệt thân hình, sau đó lập tức sẽ hồi phục như trước.
Trong đầu bọn họ bỗng hiện lên ý nghĩ tuyệt vọng:
Không thể chiến thắng.
Cho dù Vân Đế có dung hợp tất cả Thiên Đế...
Chiến lực cực hạn vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ. Đối phương dường như đang đứng ở bên kia đại dương xa xôi, lại giống như không phải là sinh mệnh tồn tại trong chiều không gian này.
“Một người đặc biệt khỏe hạ được cả mười người biết võ!”
Cái ý nghĩ này xuất hiện ở trong đầu mọi người, chỉ cảm thấy thân thể rét run. Loại tồn tại như này khó trách một đám người cổ đại, đều không thể đánh bại, quả thực chưa từng nghe thấy.
“Mọi người không nên hoảng loạn! Chúng ta đã mở ra cơ hội chiến thắng! Bắt được một phần vạn cơ hội!”
“Đúng vậy, hiện tại, chúng ta gần như đã hạ thấp toàn bộ tốc độ hồi phục của đế tôn. Thời gian hắn bất động, dù cho là người đứng đầu viễn cổ thì lại như thế nào? Lúc này đã xuyên phá đã màng tai yếu nhất của hắn!”
Vẻ mặt của bọn họ dần dần ổn định lại.
Bởi vì trong lĩnh vực thời gian tĩnh lặng này, cho dù mạnh cũng không có bất kỳ biện pháp nào có thể chống cự.
Tấn công màng tai của đối phương, xuống tay tại điểm yếu nhất, hơn nữa còn hạ thấp tốc độ hồi phục đến cực hạn...
“Cái gọi là kỳ tích, không phải là không có khả năng chiến thắng sao? Tồn tại vô địch thì như thế nào, chung quy lại cũng có thể dùng con kiến làm đòn bẩy, lay động toàn bộ thế giới!”
Đây đã không phải là có dũng khí hay không, mà là không còn đường lui, kiên trì chém giết một trận đến cùng.
Tê lạp!!
Trường thương đóng băng điên cuồng oanh kích tại cùng một điểm. Màng tai cuối cùng cũng không ngừng mở rộng, hoàn toàn biến thành một lỗ thủng, nhưng vẫn có thể thấy được tốc độ điên cuồng khép lại của nó.
“Nếu thực sự có kỳ tích.”
Vẻ mặt Vân Đế trầm xuống, nhịn không được nói,
“Chính là hiện tại, chúng ta phải từ lỗ tai tiến vào trong đại não... Đây là khả năng chiến thắng duy nhất.”
Năng lực quyết sách và chiến đấu tài tình của hắn đương nhiên là kinh người.
Trong lúc giao thủ, tại nháy mắt phát hiện đối thủ quá khủng bố, căn bản không thể phá vỡ, liền lập tức có một kế sách, khiến đối thủ bất động. Hắn vốn dĩ muốn đâm thủng tròng mắt để tiến vào đại não, ai biết được đừng nói là tròng mắt, ngay cả mí mắt cũng không thể đột phá, chỉ có thể từ màng tai yếu hơn...
Vân Đế hừ lạnh một tiếng, “Hình Đế.”
Hình Đế hiểu ý.
Hắn bắt đầu nhanh chóng động thủ.
Thân hình Vân Đế điên cuồng thu nhỏ lại, lúc này hắn đã thu nhỏ hơn 60 Thiên Đế, cộng với hình thể của Vân Đế, cơ hồ sắp vượt qua cực hạn của hắn.
Ục ục...
Máu tươi vô tận không ngừng chảy xuống từ miệng mũi Hình Đế, nhuộm dần thất khiếu, vô cùng dữ tợn.
“Ta không thể thu nhỏ hình thể Vân Đế đến mức có thể tiến vào màng tai. Bởi vì nó còn liên quan đến chúng ta trong cơ thể, chúng ta cũng sẽ thu lại càng nhỏ, chúng ta sẽ xong đời...” Hắn quay đầu, nhìn về phía Thiên Đế xung quanh, bỗng nhiên bình tĩnh mở miệng, nói cho bọn họ tin tức khiến người tuyệt vọng này.
Hiện tại, chọc phá màng tai cũng chỉ là điều vô ích mà thôi.
Bởi vì hắn đã làm không được...
Nhưng khi hắn xoa máu tươi tràn ra hốc mắt, vừa mới muốn mở miệng nói ra chân tướng.
“Hình Đế, kiên trì lên.”
“Làm ơn, xin ngươi nhất định phải dùng cỗ lực lượng này, cứu vớt toàn bộ thế giới.”
“Chinh chiến trên con đường thành tiên, không thể thiếu ngươi!”
...
Giọng nói của các Thiên Đế xung quanh nhanh chóng vang lên bên tai hắn, không ngừng cổ vũ, phất cờ hò reo.
Tâm huyết của bọn họ đã hoàn toàn được khơi dậy, đã không còn đường lui.
“Cứu vớt... Mảnh thiên địa này sao...” Cả người Hình Đế toát ra máu tươi, trầm mặc. Trong lúc nhất thời hắn vậy mà lại không dám nói ra chân tướng đả kích nhóm Thiên Đế này.
Sợ hãi, áp lực, chấn động.
Nếu nói cho bọn họ, thì họ sẽ lấy tâm tình gì đi đối mặt với chúa tể thế gian, chúa tể luân hồi địa phủ kia đây? Chờ đợi phán xét của vận mệnh sao?
Điều này thật sự khiến người tuyệt vọng.
Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, đối đầu với Phủ Quân Luân Hồi, nhìn thẳng vào đế tôn, chẳng khác nào nhìn thẳng vào tử vong luân hồi, nhìn thẳng vào lối vào địa phủ, con đường Hoàng Tuyền.
Bản thân hắn, có ý nghĩa...
Không thể chống cự số mệnh.
Đối mặt với cái chết của bản thân.
Về phần bọn họ gào rống nói muốn cứu vớt thế giới? Cái chữ này đối với hắn mà nói, quá xa lạ, quá ngu xuẩn.
Trong hốt hoảng, trong đầu hắn nhớ tới thật lâu trước kia, đó là một đoạn năm tháng trẻ tuổi, một hình ảnh vụt qua như sấm sét.
Trong một gian phòng học.
Ánh nắng tươi đẹp chiếu xuống, thiếu niên ngây ngô đang nhìn bãi cỏ xanh tươi bên ngoài, một Thiên nhân già nua đứng ở chỗ cao trong phòng học, chậm rãi viết trên tường đá hai chữ “Mộng tưởng”.
-----
Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận