[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 100: Là Nương Đã Trở Lại (2)


Chương 100: Là Nương Đã Trở Lại (2)
Chương 100: Là Nương Đã Trở Lại (2)
Chương 100: Là Nương Đã Trở Lại (2)
Mã Vương nhíu mày, thân thể của Tư Mã Thần đã không chịu nổi kích thích quá lớn: "Con đừng vội, phụ vương sẽ phái người đi cứu người."
"Cảm ơn phụ vương."
Tô Oanh ngồi xếp bằng ở ngõ nhỏ tương đối ẩn nấp đối diện vương phủ, thấy binh mã vương phủ dẫn theo nữ tử đi về phía Tiền phủ, nàng mới đứng dậy vỗ mông đứng dậy.
Nàng tính đổi chút bạc mua sắm vài thứ, sau đó ra khỏi thành.
Sau đó Tô Oanh mua hết dầu gạo và mì cả một con phố, nàng vừa lòng xoay người lên ngựa đi ra khỏi thành.
Ra khỏi thành Mã Vương, Tô Oanh mở bản đồ lấy từ vương phủ ra xem.
Tiêu Tẫn nói một thành trì cách thành Mã Vương gần nhất có vài trăm dặm xa như vậy, trên đường cũng không có nơi tiếp viện, tuy hiện tại nhân số đội ngũ đã thiếu hơn phân nửa, nhưng đồ ăn nhiều nhất có thể duy trì nửa tháng thời gian, cho nên bọn họ cần phải đi đến thành trì tiếp theo ở trong vòng nửa tháng, Yến thành.
Từ thành Mã Vương đến Yến thành địa thế bằng phẳng hơn, đi đường quan và đường vòng đều không sai biệt lắm, nếu một đường nàng giá mã đuổi theo, ngày đêm chạy nhanh mà nói, hẳn là có thể đuổi theo lộ trình đội ngũ ở hai ngày sau.
Lúc này, Tô Oanh cũng không trì hoãn, vung roi ngựa, nghênh ngang đi.
Trong Tiền phủ, Tiền lão gia mới vừa tỉnh lại đã nghe được hạ nhân hoảng loạn tới báo nói, người Vương phủ tới, lão ta còn chưa hiểu rõ là chuyện như thế nào đã bị thị vệ Vương phủ xông vào phòng bắt.
Nữ tử bị nhốt ở Tiền phủ cũng đều được giải cứu ra.
Nhưng thị vệ Vương phủ như thế nào cũng đều không tìm thấy bóng dáng của Tô Oanh, chỉ có thể đưa nữ tử cầu cứu đến trước mặt Mã Vương và Tư Mã Thần.
"Vương gia, Vương gia tha mạng, lúc trước dân nữ không nói thật."
Khuôn mặt của Mã Vương âm trầm: "Ngươi nói, rốt cuộc che giấu cái gì?"
Nữ tử run giọng nói: "Là, là một nữ hiệp tên là Tô Oanh cứu tiểu nữ, lúc sau dẫn tiểu nữ ra Tiền phủ, nàng nói với ta, để ta đến Vương phủ xin giúp đỡ còn nói Vương gia biết nàng cũng bị bắt, khẳng định sẽ ra tay hỗ trợ, tiểu nữ, tiểu nữ dựa theo nàng nói mà làm..."
Mã Vương nhíu mày hơi không vui, Tô Oanh đây là tính kế lên trên đầu ông ấy.
Tư Mã Thần nghe xong lại thở ra một hơi, nàng không có nguy hiểm thì tốt, nhưng ngược lại nghĩ đến, mặc dù là xin giúp đỡ nàng cũng không muốn tự mình lộ diện, chẳng lẽ cứ như vậy không muốn nhìn thấy hắn sao?
Tư Mã Thần cảm thấy ngực hơi khó chịu.
Cũng mặc kệ hắn khó chịu bao nhiêu, Tô Oanh sẽ không biết.
Một đường Tô Oanh cưỡi ngựa chạy như điên, dù là ban đêm đều không có ý dừng lại, chạy hai ngày hai đêm không sai biệt lắm, rốt cuộc nàng thấy được đội ngũ ở cách đó không xa.
Khi đến buổi trưa, lúc ngày nóng nhất, Lý Đạt để người tìm một nơi râm mát đặt chân.
Hắn ta mới vừa uống miếng nước, đã nghe được một tiếng vó ngựa lẹp xẹp.
Mọi người đều bị động tĩnh này hấp dẫn, rối rít ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Tô Oanh đạp mã đi đến.
Tóc dài của nàng buộc đuôi ngựa gọn gàng ở sau đầu, theo tuấn mã tung bay, lúc này nàng giống như là tướng quân khải hoàn trở về, nào có nửa điểm bóng dáng của phạm nhân lưu đày.
Hai tiểu nãi bao ngồi ở trong lòng Tiêu Tẫn thấy Tô Oanh trở về, hưng phấn đứng lên.
"Nương, là nương, là nương đã về rồi!"
Tô Oanh tai thính mắt tinh, từ xa đã nghe thấy được tiếng của hai đứa bé, tầm mắt nàng đảo qua ở trong đám người đã tìm thấy bọn họ, dây cương trong tay xoay lại, chạy về phía hai đứa nhỏ.
"Nương, nương, ôm một cái, muốn ôm một cái." Nhị Bảo chạy tới đằng trước, mắt trông mong mở đôi tay ra về phía Tô Oanh.
Tô Oanh nào kháng cự được, trực tiếp xoay người xuống ngựa ôm cô bé vào trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận