[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 101: Ở Trong Ngực, Chính Ngươi Tìm (1)


Chương 101: Ở Trong Ngực, Chính Ngươi Tìm (1)
Chương 101: Ở Trong Ngực, Chính Ngươi Tìm (1)
Chương 101: Ở Trong Ngực, Chính Ngươi Tìm (1)
Đại Bảo đi theo phía sau nhìn thấy Nhị Bảo được ôm lên, cái miệng nhỏ mím chặt, một đôi mắt thật to lại thẳng tắp nhìn Tô Oanh.
Tô Oanh hung hăng hôn ở trên mặt Nhị Bảo một cái, quay đầu lại thấy Đại Bảo đáng thương đều sắp khóc ra, nhanh đi qua ôm cậu bé, hôn một cái ở trên mặt cậu bé.
"Có nhớ nương không?"
Nhị Bảo dựa vào trong lòng Tô Oanh, mềm mại yếu ớt nói: "Siêu nhớ, nằm mơ đều nhớ nương."
Bị hôn một cái, Đại Bảo hơi xấu hổ cúi đầu, đáng yêu nói: "Nhớ nương."
Tô Oanh nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng vô cùng thỏa mãn: "Nương cũng nhớ các con."
Nàng ôm hai đứa nhỏ ở trong tay ước lượng: "Không tồi, không nhẹ đi."
"Phu nhân người xem như đã trở lại, nô tỳ sắp lo lắng hỏng rồi." Bạch Sương bọn họ cũng vui mừng vây quanh đến.
Lúc ấy Tô Oanh không trở về mà đội ngũ đã xuất phát, bọn họ còn tưởng rằng nàng sẽ chậm một chút sẽ đuổi kịp, nhưng ai biết liên tiếp vài ngày cũng chưa thấy bóng dáng của nàng, bọn họ lo lắng muốn đi nói với quan sai, nhưng Tiêu Tẫn cản bọn họ lại, nói Tô Oanh nhất định sẽ trở về.
Nhưng mặc dù là như vậy, bọn họ vẫn sẽ không nhịn được lo lắng.
Hiện giờ tốt rồi, Tô Oanh đã trở lại, rốt cuộc lòng của bọn họ cũng hạ xuống trong bụng.
Tầm mắt của Tiêu Tẫn quét một vòng cực nhanh ở trên người Tô Oanh, xác định trên người nàng không có khác thường mới thu hồi tầm mắt, nhưng đảo mắt, hắn đã chú ý tới vòng ngọc nàng mang trên tay.
Tiêu Tẫn mày hơi nhăn lại không thể thấy, trên mặt lại không có chút khác thường nào.
Tô Oanh cho hài tử ăn uống no đủ sau đó mới trở lại bên người Tiêu Tẫn ngồi xuống.
"Ngươi chữa khỏi bệnh cho Mã Vương phi?" Tiêu Tẫn hỏi.
"Cũng coi như là khỏi, còn thuận tay trị bệnh tim cho thế tử Mã Vương hắn."
Tầm mắt Tiêu Tẫn lại rơi xuống vòng tay trên tay nàng lần nữa: "Vòng tay này, là tạ lễ của Mã Vương phi cho?"
"Cái này?" Tô Oanh quơ quơ vòng tay trên tay: "Là Mã Vương thế tử cho."
Tiêu Tẫn nhướng mày, nhìn nụ cười trên mặt của Tô Oanh đột nhiên cảm thấy rất chói mắt: "Xem ra ngươi rất thích."
Tô Oanh cởi vòng tay ra giơ lên ánh mặt trời nhìn: "Đương nhiên, xem chất này không bình thường." Khẳng định có thể đổi không ít tiền.
Khóe môi Tiêu Tẫn mím chặt, giơ tay bắt được vòng tay trên tay.
"A, ngươi làm cái gì?"
Mặt Tiêu Tẫn không biểu tình bỏ vòng tay vào trong lòng: "Đồ vật quý trọng như vậy, ta giúp ngươi giữ càng ổn thỏa hơn."
Tô Oanh duỗi tay mò vào trong ngực hắn: "Không cần, để chỗ ta thật sự an toàn."
Mắt đen của Tiêu Tẫn trầm xuống lại không ngăn nàng duỗi tay vào trong ngực hắn lại: "Tài không lộ ra ngoài, ngươi đeo quá chói mắt."
"Chói mắt ai?"
Mắt hắn!
Tô Oanh sờ soạng một vòng ở trong ngực Tiêu Tẫn cũng không tìm được vòng ngọc bị hắn để ở chỗ nào.
Tô Oanh tức giận nhìn hắn: "Ngươi để đồ ở chỗ nào?"
Mắt đen của Tiêu Tẫn nặng nề liếc nàng: "Trong ngực, chính ngươi tìm."
Tay Tô Oanh sờ soạng một vòng ở bụng hắn, lại từ cơ bụng vòng tới cơ ngực, ngay cả tuyến nhân ngư đều kiểm tra qua, đều không có!
Cũng được, dù sao hiện tại chân hắn không thể đi, cũng không thể nuốt vòng tay kia.
Tô Oanh sờ tìm lung tung một lúc, không hề chú ý tới sắc mặt Tiêu Tẫn biến ảo.
Nàng muốn rút tay về, lại bị Tiêu Tẫn bắt được cô tay, dẫn tới thân thể của nàng chỉ có thể duy trì trạng thái nghiêng về trước, cái trán đều phải để ở ngực của hắn.
Tiếng trầm thấp của Tiêu Tẫn từ đỉnh đầu truyền đến: "Tìm được rồi sao?"
"Không có, ngươi nắm ta làm cái gì?"
Tiếng trên đỉnh đầu càng thêm trầm thấp: "Không tìm nữa?"
Tô Oanh cắn răng: "Không tìm." Cũng không thể lột sạch y phục của hắn.
Tiêu Tẫn nghe vậy, lúc này mới buông lỏng tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận