[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1017: Cải Trang Đi Tuần (1)


Chương 1017: Cải Trang Đi Tuần (1)
Chương 1017: Cải Trang Đi Tuần (1)
Chương 1017: Cải Trang Đi Tuần (1)
Việc tiểu thư các đại thế gia bị trả về này khiến cho trong lòng những quý tộc thế gia hơi hoảng sợ, nhưng lại bất mãn, cảm thấy bọn họ là quý tộc thế gia, dựa vào cái gì cơ hội đi thư viện cũng đều không cho.
Còn liên hợp một lá thư đưa đến trước mặt Tiêu Tẫn, yêu cầu thư viện nữ tử mở rộng chiêu sinh, như vậy mới công bằng.
Lâm triều, Tiêu Tẫn nghe gián quan khẳng khái trần từ xong, vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu: "Ân, vừa rồi Vương đại nhân nói cái gì?"
Gián quan Vương đại nhân nghe vậy nói: "Hồi Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, nếu tuyển học sinh, nên hải nạp bách xuyên, mà không phải chỉ định người nào đó đi, người nào đó không thể đi, như vậy không công bằng."
Tiêu Tẫn như suy tư gì đó gật đầu nói: "Vương đại nhân vừa rồi nói công bằng."
"Vâng."
"Những người bá tánh bị khinh nhục đó, khi không cửa khiếu nại các ngươi cảm thấy công bằng với bọn họ sao?"
Vương đại nhân nhíu mày không nói.
"Khi hài tử của các ngươi cẩm y ngọc thực, bọn họ chỉ có thể ăn không đủ no, công bằng với bọn họ sao?"
"Hoàng Thượng, dù là cẩm y ngọc thực, vậy cũng là thần dốc hết tâm huyết đổi lấy, có gì bất công?" Có đại thần ngay thẳng đứng ra nói thẳng.
Tiêu Tẫn chậm rãi đứng dậy, tầm mắt đảo qua trên người đại thần ở đại điện: "Đúng, không có gì bất công, nhưng các ngươi làm sao biết bọn họ không hao hết toàn lực sinh tồn, làm sao các ngươi dám khẳng định ngươi cẩm y ngọc thực không liên quan đến những bá tánh đó? Ngươi trồng trọt sao? Không trồng, lương gạo trong miệng ngươi từ đâu mà đến?"
"Nhân sinh chính là chú định bất công, bọn họ trải qua càng nhiều cực khổ, nhận được lại vẫn là cực khổ, Hoàng Hậu chỉ là muốn cho những người bị đè ở bụi bặm đó cơ hội sống mới mà thôi, cứ như vậy các ngươi cảm thấy bất công với chính mình?"
"Các ngươi là thần, bọn họ là dân, ở chỗ trẫm, trọng lượng của các ngươi là ngang nhau, nếu các ngươi thân là thần tử, không thể suy nghĩ vì dân, còn có hy vọng muốn cướp đoạt của bọn họ, vậy trẫm muốn dùng các ngươi làm gì?"
Giọng của Tiêu Tẫn không lớn, lại như là đáy lòng một cái búa đập mạnh ở những đại thần đó, bọn họ sẽ đứng ra, thật ra từ dưới tâm tư vẫn cảm thấy những nữ tử bần dân đó không xứng, các nàng không xứng biết chữ, không xứng học tập thứ các thánh nhân để lại, cũng không xứng có cơ hội đứng ở chung chỗ với con cái của bọn họ, các nàng nên cúi đầu lấy lòng xu nịnh với bọn họ, kia mới là vận mệnh các nàng nên có.
Một chúng đại thần rối rít quỳ xuống: "Ngô hoàng anh minh."
Tiêu Tẫn sinh ở hoàng gia, quá rõ ràng nhà những quan lại này, tật xấu của quý tộc thế gia, bọn họ như là một rễ cây dưới đại thụ, quan hệ rắc rối khó gỡ, thành lập học viện nữ tử cũng chỉ là một cái bắt đầu, quốc gia này, triều đình này còn cần càng nhiều tộc đàn không giống nhau tồn tại, mà không phải bị một đám người nắm chặt ở trong tay.
Lời nói của Tiêu Tẫn làm quý tộc thế gia hoàn toàn không dám mở miệng nữa. ...
Ngày nghỉ đó, Tiêu Tẫn tính dẫn theo hài tử và Tô Oanh ra cung du ngoạn.
"Hoàng Thượng đây là muốn cải trang đi tuần?"
"Ừ, không cần phái quá nhiều người đi theo."
Tiêu Tẫn để Trương Thư Minh chuẩn bị mấy bộ y phục bình thường và thay với Tô Oanh bọn họ, Tô Oanh lại lấy công cụ ra làm một ít thay đổi rất nhỏ với khuôn mặt của bọn họ.
Nàng chỉ là sửa chút ở đôi mắt và trên mũi, khi soi gương, Tiêu Tẫn đã phát hiện bộ dáng của mình và phía trước gần như hoàn toàn không giống nhau.
"Nương, sao người trong gương này không phải là Linh Nhi?"
Tô Oanh nhìn khuôn mặt nhỏ của Nhị Bảo, nàng chỉ là kéo khóe mắt cô bé xuống, kéo mắt cô bé dài ra một khoảng, thoạt nhìn cặp mắt kia của cô bé nháy mắt mất đi phong tình lúc trước.
"Ừ, làm một ít ngụy trang, như vậy sẽ không ai nhận ra chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận