[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1019: Càng Thêm Biết Dỗ Người (1)


Chương 1019: Càng Thêm Biết Dỗ Người (1)
Chương 1019: Càng Thêm Biết Dỗ Người (1)
Chương 1019: Càng Thêm Biết Dỗ Người (1)
Nghe Tô Oanh hỏi như vậy, phu thê đang thu xếp lại bánh gạo ngẩng đầu cười nói: "Tiểu nương tử có điều không biết, Hoàng Hậu nương nương sáng lập một thư viện nữ tử cho những hài tử nhân gia nghèo khổ này của chúng ta, chỉ cần phù hợp quy định, rút thăm trúng là có thể đi học."
Phụ nhân tóc đều bạc hết một nửa, khi cười rộ lên nếp nhăn trên mặt đều kín khóe mắt, nhưng Tô Oanh lại thấy được chờ mong ở trong ánh mắt của bà ấy, đôi mắt vẩn đục đều tràn ngập vui sướng và vầng sáng: "Vận khí của Nguyệt Lượng chúng ta tốt, hôm qua đã rút trúng, ngày mai là có thể sửa soạn rồi đi học."
"Đúng vậy, đúng, toàn gia ta không một ai biết chữ, lần này vào thư viện, nói không chừng Nguyệt Lượng còn có thể viết thơ làm văn, đó chính là văn nhân, cũng không giống những người như chúng ta." Nam tử trung niên nói đến việc này vẻ mặt cũng kiêu ngạo.
Hai người đang giã bánh gạo kia hẳn là ca ca của Nguyệt Lượng, nghe lời này trên mặt đều đầy ý cười vui sướng.
Tô Oanh bị vui vẻ của cả nhà này lây nhiễm: "Vậy cũng phải cố gắng thật tốt."
Nguyệt Lượng nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn tỷ tỷ, ta nhất định sẽ cố gắng đi học, tuyệt đối không thể cô phụ ý tốt của nương nương với những bá tánh chúng ta."
Tô Oanh đột nhiên cảm thấy bánh gạo mềm mại rất ngọt, nàng lại không nhịn được mua hai phần.
Người một nhà đều vô cùng cảm kích Tô Oanh chiếu cố, còn cho thêm nhiều chút.
"Rất vui vẻ?" Tiêu Tẫn nhìn khóe mắt nàng cong lên, khóe môi cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Ừ, rất vui vẻ." Trước kia, thế giới của nàng không có ánh sáng, hiện tại, nàng lại có thể trở thành ánh sáng của người khác, kỳ thật cũng không tồi.
Hình thức rút thăm hẳn là Chu Tưởng Dung làm ra tới, như vậy khá tốt, tương đối công bằng.
Tâm tình của Tô Oanh không tồi, mua hồ lô đường cho hai tiểu gia hỏa.
Chơi mệt mỏi, khi chuẩn bị tìm nơi ăn cơm, Tô Oanh đã phát hiện bên này lại cũng có gian tửu lầu lần trước nàng đi ăn kia.
Nhưng nhìn đồ ăn phẩm vị của tửu lầu này, có thể mở chi nhánh là bình thường.
"Chúng ta đến cửa hàng kia nghỉ chân đi."
Tô Oanh dẫn theo Tiêu Tẫn bọn họ vừa mới đi đến ngoài tửu lầu, người hầu nam trẻ tuổi mặc phục sức thống nhất ra đón, cười đi đến trước mặt Tô Oanh.
"Phu nhân chào buổi trưa, phu nhân có bao nhiêu người?"
Tô Oanh còn chưa mở miệng, Tiêu Tẫn đã đi đến trước mặt nàng, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của nàng nam người hầu.
Tô Oanh nhướng mày.
Tiêu Tẫn lãnh đạm nói: "Cửa hàng này ăn ngon không?" Lời này hẳn là hỏi Tô Oanh.
"Ăn ngon."
Mắt đen của Tiêu Tẫn nhàn nhạt dừng ở trên mặt nam người hầu: "Muốn sương phòng."
Nam người hầu bị ánh mắt kia của Tiêu Tẫn nhìn đến cả người nổi da gà, nụ cười trên mặt đều cứng lại: "Mấy, vài vị khách quan mời vào bên trong."
Người hầu đưa bọn họ đưa tới sương phòng, Tô Oanh phát hiện tửu lầu bên này trang hoàng gì đó đều giống với quán lúc trước đi kia nên hỏi câu: "Tửu lầu này của các ngươi có bao nhiêu chi nhánh ở kinh thành?"
"Phu nhân từng đi chi nhánh khác sao? Nơi này của chúng ta chỉ mở sáu bảy quán ở kinh thành, địa phương khác cũng có, sau này phu nhân có cơ hội có thể đi thử xem."
Tiêu Tẫn ho nhẹ một tiếng, ý bảo người hầu gọi món ăn.
Tô Oanh chọn đồ ăn sau đó người hầu lui xuống, nàng đảo mắt đã thấy Tiêu Tẫn rất không vui nhìn nàng.
Tô Oanh vẻ mặt ngốc, đây là đói lả? Không đến mức chứ, vừa rồi không phải ăn không ít đồ ở trên phố sao?
"Đợi chút, đồ ăn hẳn là lên rất nhanh."
Tiêu Tẫn: "..."
Tô Oanh cảm giác không khí trong sương phòng không đúng lắm, nàng đảo mắt nhìn về phía hai bảo bảo, lấy kỳ xin giúp đỡ, hai bảo bảo nhìn Tô Oanh, lại nhìn Tiêu Tẫn yên lặng xê dịch mình sang ghế bên cạnh, lấy bảo đảm bọn họ sẽ không trở thành cá trong chậu bị tai vạ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận