[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1020: Càng Thêm Biết Dỗ Người (2)


Chương 1020: Càng Thêm Biết Dỗ Người (2)
Chương 1020: Càng Thêm Biết Dỗ Người (2)
Chương 1020: Càng Thêm Biết Dỗ Người (2)
Tô Oanh uống ngụm trà, cũng không biết sao Tiêu Tẫn không thích hợp: "Chủ nhân tửu lầu này đầu óc rất linh hoạt, biết khách nhân cần cái gì."
"Cần cái gì, lang quân tuấn tiếu trẻ tuổi?"
"Khụ khụ khụ khụ..."
Tô Oanh thiếu chút nữa không phun ra một hớp nước trà: "Là rất trẻ tuổi." Một đám mặt đều mềm mịn có thể véo ra nước.
Khí áp quanh người Tiêu Tẫn càng trầm hơn.
Hai bảo bảo lại yên lặng xê dịch mình sang ghế bên cạnh, thật nguy hiểm!
Tô Oanh liếm môi, vẻ mặt chân thành nói: "Nhưng muốn nói tuấn lãng này, ta chưa thấy qua ai tuấn lãng hơn phụ thân các con."
Trong nháy mắt lời nói ra miệng kia, toàn bộ sương phòng hé mây nhìn thấy mặt trời, vạn dặm trời quang.
Tiêu Tẫn đè ý cười ở đáy mắt, sâu kín mở miệng: "Thật tinh mắt."
"Kia đương nhiên, đôi mắt này của ta chuyên nhìn chằm chằm thứ tốt."
Bạch Sương âm thầm hít sâu, nương nương thay đổi rồi, cũng không biết là học ai càng thêm biết dỗ Hoàng Thượng vui vẻ.
Đầu bếp quán ăn nấu ăn là thật sự nhanh, rất nhanh đồ ăn đã được bưng lên.
Hai bảo bảo trên đường là ăn không ít đồ ăn vặt, cũng không đói, nhưng nhìn đồ ăn trên bàn cũng bị thèm muốn ăn.
"Nương, thịt này thơm quá."
"Cái kia là lưỡi bò nướng, vị vừa mềm vừa ngon, nương cũng thích."
Lúc ăn cơm, trong đại đường lầu một vang lên một tiếng nhạc ưu nhã, Tô Oanh cắn đùi gà tò mò đi đến hành lang, đã thấy ở trên sân khấu lầu, có vài người cả trai lẫn gái đang khiêu vũ.
Điệu nhảy này Tô Oanh biết, là khiêu vũ, nàng đã từng nhìn thấy ở trong rạp chiếu.
"Tiêu Tẫn, tới."
Tiêu Tẫn nghe vậy đặt chiếc đũa xuống đi qua.
Tô Oanh chỉ tay xuống: "Nhìn thấy không?"
Tiêu Tẫn nhìn đôi tay nam nữ giao vào bên nhau chậm rãi lắc đầu: "Chưa từng thấy."
Ở Sở quốc, nam nữ là có múa, nhưng tuyệt đối không phải hình thức này.
Tô Oanh nghiêng đầu, rất có hứng thú nhìn nam nữ khiêu vũ phía dưới, trên mặt bọn họ còn đeo một mặt nạ xinh đẹp, người đi về nơi đó đứng giống như là một tuyến phong cảnh, mới vừa ra đã hấp dẫn ánh mắt của thực khách.
Dân phong Sở quốc tính cởi mở, thêm khả năng ra nhảy hát ở trong mắt mọi người đều là đào kép hoặc là con hát, cũng sẽ không cảm thấy có cái gì không ổn.
"Gian tửu lầu này nơi chốn đều lộ ra khác biệt."
"Là không quá bình thường."
Tô Oanh ngồi trở lại trên ghế tiếp tục ăn.
Có thể là hương vị đồ ăn không bình thường, hai bảo bảo cũng ăn không ít.
"Chốc lát còn muốn đi đâu không?"
Hiện tại vị trí của bọn họ là khu bình dân kinh thành, nàng còn muốn đi khu dân nghèo nhìn xem.
Tiêu Tẫn tự nhiên sẽ không từ chối, sau khi ăn no đã ra tửu lầu, đi về một góc hẻo lánh nhất kinh thành.
Bọn họ đến nơi đã là gần một canh giờ sau, xe ngựa vòng qua một đầu phố, đập vào mắt kiến trúc hoàn toàn khác với lúc bọn họ tới, đưa mắt nhìn lại là từng hàng phòng ở thấp bé, Tiêu Tẫn người cao to như vậy muốn vào cửa đều phải cong eo đến thấp nhất mới có thể đi vào.
trước khi bọn họ ra cung đã thay y phục bình thường, nhưng đứng ở nơi này vẫn có vẻ không hợp, ở giữa kia có một con đường giống như là một khe rãnh vô hình, phân chia kinh thành phồn hoa và nơi rách nát này thành hai thế giới khác nhau.
Buổi sáng khi mua bánh gạo, tiểu cô nương nụ cười xán lạn kia đã nói, nhà nàng ở chỗ này.
Nơi này quá dơ bẩn, dưới chân căn bản là không có một con đường dễ đi, đêm oi hôm qua mưa nhỏ một chút, trên đường nhỏ đất đỏ đều là dấu chân loang lổ.
Tô Oanh không muốn để hai đứa nhỏ đi theo, nhưng Tiêu Tẫn lại nói không ngại.
Lời nói gốc của hắn là: "Một người là Trưởng công chúa, một người là Hoàng trưởng tử, trong mắt không thể chỉ có vô số phồn hoa, bọn họ hẳn nên biết khó khăn của bá tánh."
Tô Oanh cảm thấy, ở phương diện giáo dục Tiêu Tẫn vẫn có ý tưởng riêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận