[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1021: Khu Dân Nghèo (1)


Chương 1021: Khu Dân Nghèo (1)
Chương 1021: Khu Dân Nghèo (1)
Chương 1021: Khu Dân Nghèo (1)
Hai vợ chồng nắm tay hài tử đi vào con đường nhỏ, Tiêu Tẫn đi ở giữa những ngôi nhà này, trực tiếp cao hơn những ngôi nhà đó một cái đầu, nơi này sao có thể ở thoải mái.
"Ngươi nha đầu chết tiệt kia, không muốn bồi tiền hàng, sống từng ngày không làm mà muốn ăn, sớm biết ngươi không có tác dụng như vậy lúc sinh ngươi ra ta nên dìm ngươi chết ở thùng nước tiểu!"
"A, nương, nương đừng đánh, con không ăn vụng khoai lang đỏ, con không ăn vụng khoai lang đỏ của đệ đệ."
Mới không đi bao xa, bọn họ đã nghe thấy tiếng chửi bậy truyền đến từ đằng trước, giây lát, một bóng dáng nhỏ gầy chạy về phía bên này, có thể là nàng ấy nghĩ biện pháp trốn người phía sau, không chú ý tới Tô Oanh bọn họ, nên đụng vào trên đùi Tiêu Tẫn.
Cấm quân phía sau thấy thế lập tức cảnh giác tiến lên, Tiêu Tẫn xua tay ý bảo bọn họ không cần khẩn trương.
"A!"
Nữ hài nhỏ gầy lảo đảo một cái ngã trên đất, Tô Oanh tay mắt lanh lẹ nâng nàng ấy lên, tránh cho nàng ấy va vào cục đá trên mặt đất.
Chỉ là, ở lúc nàng nắm lấy cánh tay của tiểu cô nương, vẫn là bị gầy yếu của nàng làm cho kinh sợ.
Tiểu cô nương thấy Tô Oanh bọn họ lạ mắt, sợ tới mức tránh thoát tay Tô Oanh liên tục lui về phía sau.
"Ngươi nha đầu chết tiệt kia còn dám chạy, xem ta đánh chết ngươi không!" Phụ nhân hùng hổ đuổi theo, cũng không chú ý tới Tô Oanh bọn họ, giơ cái chổi trong tay muốn đánh vào trên người tiểu nữ hài.
"A! Nương không cần đánh, không cần đánh." Tiểu cô nương đau đến kêu to.
Tô Oanh hơi nhíu mày, suy nghĩ vẫn duỗi tay ngăn phụ nhân lại: "Nàng phạm sai cái gì?"
Phụ nhân nghe thấy giọng nói của Tô Oanh mới ngẩng đầu nhìn lại nàng, thấy nàng sạch sẽ ánh mắt hơi co rúm lại, đó là tự ti đến từ trong xương cốt.
"Nàng, nàng ăn vụng nàng khoai lang đỏ của đệ đệ."
"Con, con không có, con không có ăn vụng, là, là đệ đệ tự mình ăn hết, con không ăn vụng hu hu hu..."
"Ngươi còn nói ngươi không trộm, vậy khoai lang đỏ của đệ đệ ngươi ở chỗ nào."
Tô Oanh đảo mắt thấy một nam hài phía sau đi đến tuổi thoạt nhìn càng nhỏ hơn, phát hiện bên miệng cậu ta còn có cặn khoai lang đỏ, cậu ta đi đến bên người phụ nhân làm mặt quỷ với tiểu nữ hài, đáy mắt tràn ngập đắc ý, như vô cùng vừa lòng với chuyện nữ hài này bị dạy dỗ.
"Nói dối gạt người cũng không sợ chó hoang ăn ngươi sao?"
Tiểu nam hài liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái nhút nhát rúc phía sau phụ nhân: "Ta, ta không nói sai."
"Không nói sai vậy cặn khoai lang đỏ trong miệng ngươi là như thế nào?"
Tiểu nam hài nghe vậy nhanh duỗi tay lau miệng, Tô Oanh biết, cậu ta là cố ý hãm hại tiểu cô nương.
Nhân chi sơ, tính bổn ác, quả nhiên như thế.
Phụ nhân cũng ý thức được mình oan uổng nữ hài, nhưng nàng ta vẫn ương bướng nói: "Ngươi tiền hàng lỗ này cả ngày không làm việc mà muốn chạy ra ngoài chơi lười nhác, xem ta đánh chết ngươi không!"
Lần này, Tô Oanh trực tiếp cản phụ nhân ném cái chổi xuống mặt đất: "Rõ ràng ngươi đã biết được đây không phải là lỗi của nàng, nhưng ngươi lại vẫn không muốn tha cho nàng ấy, nàng ấy cũng là người, không phải nơi để ngươi trút giận."
Phụ nhân bị Tô Oanh nói thẹn quá thành giận: "Nàng ăn của ta uống của ta, ta đánh nàng thì làm sao? Nếu không phải là ta, nàng đã sớm chết rồi."
"Nếu không phải là ngươi, nàng cũng sẽ không đi vào thế giới này chịu khổ!"
"Ngươi, ngươi là người nào, dựa vào cái gì quản chuyện nhà ta, nếu ngươi muốn quản vậy bỏ bạc ra mà mua nàng, mua về, ngươi muốn đối xử với nàng thế nào thì thế đó, dù là xem nàng là bảo bối cũng không ai nói ngươi."
Tiểu nữ hài vừa nghe nương ruột muốn bán mình đi đã khóc ôm lấy chân nàng ta khóc cầu xin: "Nương, nương cầu xin người, cầu xin người đừng bán con, con không ăn, về sau một ngày con chỉ ăn một củ khoai lang đỏ, cầu xin người đừng bán con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận