[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1023: Quyết Tâm Không Cho Đi (1)


Chương 1023: Quyết Tâm Không Cho Đi (1)
Chương 1023: Quyết Tâm Không Cho Đi (1)
Chương 1023: Quyết Tâm Không Cho Đi (1)
Ai có thể nghĩ đến vua của một nước có thể ở trong phòng nhỏ chờ ăn quả táo đâu?
Hai tiểu gia hỏa đến là vô cùng tò mò hoàn cảnh bên này, nhưng bọn họ rất quy củ không nhìn đông nhìn tây.
"Tỷ tỷ, ngươi nói ngày đi thư viện học thật sự cái gì cũng đều không cần chuẩn bị sao? Vạn nhất nếu ta không biết không mang đồ có thể chọc đến tiên sinh không vui hay không?"
"Sẽ không, ngươi chỉ cần đem mang đồ bên người ngươi đi là được, chén đũa cũng mang đi là được."
Trên mặt Nguyệt Lượng đều tràn đầy chờ đợi, hiện tại hận không thể đi thư viện.
"Hoàng Hậu nương nương thật sự là người tốt, nếu không phải nương nương, đời này Nguyệt Lượng cũng không có khả năng biết thư viện trông như thế nào." Phu nhân bưng một mâm quả táo đi ra, từ xa Tô Oanh đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt.
"Mấy vị nếm thử, nếu thích bên trong còn có, ta lại đi lấy cho các ngươi."
"Không cần, chúng ta mạo muội tới cửa quấy rầy mới là không nên."
Tiêu Tẫn khách sáo với phụ nhân, mượn cơ hội dò hỏi một ít tình huống bên này.
"A, ở đây đều là nhưng căn nhà nghèo khổ nhất trong kinh thành, thôn dân ngoài thành đều không bằng, tốt xấu gì người ta còn có ruộng có đất, chúng ta cái gì cũng đều không có."
Từ trong miệng phụ nhân biết được, ở nơi này nhiều là vụ công rời xa quê hương đến kinh thành, bởi vì rời nhà thật sự là quá xa, lúc bình thường căn bản là không thể quay về, nếu trên dư dả, lại dư tiền có lẽ có thể về quê thăm, nhưng hiện giờ tiền bạc khó kiếm, đừng nói tích cóp tiền về quê, chính là ấm no cũng mới miễn cưỡng giải quyết, người ở chỗ này, cũng chỉ là sống tạm mà thôi.
Cho nên khi bọn hắn biết được, Hoàng Hậu nương nương tổ chức nữ học, chính là muốn tuyển nhận nữ tử ở nơi nghèo khổ này, bọn họ có rất vui mừng.
"Nguyệt Lượng là nữ tử, chỉ vào nàng trở nên nổi bật cũng không thể, hy vọng nàng có thể học vài thứ, không cần khổ cả đời giống như chúng ta."
"Nương, người đừng lo lắng, chờ con đến trong thư viện học chữ sau đó trở về dạy các ca ca, để các ca ca cũng theo học, chờ các ca ca cũng biết chữ là có thể đến tửu lầu làm chạy đường, sau này không cần vất vả như vậy."
Với bọn họ mà nói, một phần công việc chạy đường chính là thể diện.
Sắc trời dần tối sầm xuống, trong phòng gần như đã tối đen, phụ nhân đốt sáng một ngọn đèn dầu duy nhất lên muốn giữ Tô Oanh bọn họ ăn cơm, Tô Oanh lại từ chối.
Với bọn họ mà nói, mỗi ngày đồ ăn còn miễn cưỡng đủ, bọn họ lại ăn chung, đoán chừng phải ăn luôn thức ăn ngày mai của người ta.
"Tỷ tỷ ta đưa các ngươi ra ngoài."
"Được."
Nguyệt Lượng cầm theo đèn dầu đi ở đằng trước, lúc này ngày mới tối, trên đường đen như mực, gần như không nhìn thấy đường dưới chân.
"Tỷ tỷ, các ngươi đi thong thả."
"Được, ngươi về đi, chính mình cẩn thận."
"Vâng."
Tô Oanh bọn họ trở lại trên xe ngựa, cấm quân sớm đã dùng dạ minh châu chiếu sáng bày ra, nháy mắt trong thùng xe bị ánh sáng ôn hòa nhu hòa chiếu sáng lên.
Bên ngoài đi một ngày, hai đứa nhỏ đều mệt nhọc, mới vừa lên xe không bao lâu đã ngủ ở trong lòng bọn họ.
Cảnh ngộ hôm nay khiến trong xe không khí hơi trầm thấp.
Tô Oanh mở miệng phá vỡ yên tĩnh: "Tuy bọn họ sinh hoạt nghèo khổ, nhưng không chịu chiến loạn sở nhiễu, cũng coi như là may mắn."
Tiêu Tẫn hơi kinh ngạc ngước mắt, chợt nở nụ cười: "Chúng ta nghĩ tới một chỗ." So với chiến tranh tàn khốc và trôi giạt khắp nơi, có thể có một góc yên ổn, đã là chuyện may mắn.
"Nhưng thân là vua của một nước, vẫn sẽ hy vọng bá tánh của mình có thể ăn no mặc ấm."
"Chàng là Tiêu Tẫn, ta tin tưởng chàng."
"Ừ."
Sau khi Hoàng Hậu trở lại, Chu Khinh ở lại trong cung đã đưa một tờ danh sách đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận