[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1027: Ý Tứ Của Nương Nương (1)


Chương 1027: Ý Tứ Của Nương Nương (1)
Chương 1027: Ý Tứ Của Nương Nương (1)
Chương 1027: Ý Tứ Của Nương Nương (1)
"Năm trăm lượng, đây chính là Hoàng Hậu nương nương tự mình chọn lựa ra thành mặt hàng đầu tiên, ai ra giá cao thì được."
"Sáu trăm lượng." Rất nhanh, đã có người bắt đầu tăng giá.
"Bảy trăm hai, Hoàng Hậu nương nương vẫn phải cho mặt mũi."
"Ha ha ha, lão tử ra một ngàn lượng, ai cũng đều đừng đoạt với ta."
Một ngàn lượng, mua một đêm của nữ tử bình dân, đắt.
Những người khác không muốn mở miệng nữa, cuối cùng gõ định, một ngàn lượng thành giao.
Nguyệt Lượng nghe tiếng của bọn họ nói chuyện với nhau, cảm giác mình giống như là một thương phẩm, tùy ý bọn họ trả giá.
Nàng ấy càng không nghĩ tới chính là, tất cả chuyện này lại là Hoàng Hậu nương nương chủ đạo ở sau lưng!
Nguyệt Lượng bị người nâng ghế dựa vào một phòng.
Lư hương trong phòng bay ra khói trắng nhàn nhạt, chứa mùi thanh hương, nhưng Nguyệt Lượng ngửi thấy chỉ muốn buồn nôn.
"Hồ công tử yên tâm, đây tuyệt đối là đứng đắn chưa trải qua chuyện này, biết ngài thích như vậy, chơi cho thật vui."
"Hắc hắc hắc, ta thích chưa từng bị dạy dỗ."
Cửa phòng bị người đẩy ra, một bóng sáng đi tới trước giường, Nguyệt Lượng nhìn nam nhân đứng ở trước mặt đau khổ cầu xin.
"Cầu xin công tử buông tha ta đi, ta, ta không phải, ta là nữ tử đàng hoàng... Cầu xin công tử..."
Nam nhân đáng khinh chà xát tay: "Công tử ta thích ngươi nữ tử đàng hoàng như vậy, ha ha ha ha..."
"A!"
Nguyệt Lượng tiếng thét chói tai dần từ hoảng sợ đến tuyệt vọng, lại đến cuối cùng không phát ra một tiếng nào.
Nam tử biến thái vẫn luôn chơi tới sau nửa đêm mới ngừng tận hứng ngã đầu ở bên người nàng ấy ngủ.
Nguyệt Lượng mở to mắt, ánh mắt đã trở nên chết lặng, nàng ngơ ngẩn nhìn đỉnh màn, hoàn toàn không có phản ứng.
Không biết qua bao lâu, lại có người đẩy cửa đi đến nâng nàng ấy ra ngoài rửa sạch sẽ trên người nàng ấy sau lại đổi về viện phục học viện, lúc sau đưa nàng ấy lên trên xe ngựa.
Phương tiên sinh ngồi ở đối diện Nguyệt Lượng, trên mặt vẫn là nàng nụ cười ôn nhu quen thuộc, nếu không phải tự mình trải qua, làm sao nàng ấy có thể tin tưởng người trước mắt sẽ làm ra chuyện như vậy.
Phương tiên sinh lấy ra một túi tiền tinh xảo từ trên người nhét vào trong tay nàng ấy: "Đây là hai mươi lượng bạc, phụ mẫu bán bánh đánh mười năm kia của đều không kiếm được nhiều như vậy đi? Sau khi trở về học cho giỏi, đừng chọc nương nương không cao hứng, đến lúc đó ai cũng đều không dễ xong việc."
Đôi tay run rẩy của Nguyệt Lượng nắm chặt túi tiền, bạc cứng rắn gần như muốn nghiền nát xương cốt của nàng ấy.
Xe ngựa dừng lại ở trong thư viện, thời gian này mọi người đều đang ngủ, căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai chân Nguyệt Lượng nhũn từ trên xe ngựa xuống gần như muốn ngã trên mặt đất.
Một tay Phương tiên sinh đỡ lấy nàng ấy, Nguyệt Lượng hoảng sợ đẩy tay nàng ta ra.
"Đừng chạm vào ta!"
Tiếng kêu sắc nhọn vang vọng toàn bộ hậu viện, sắc mặt Phương tiên sinh trầm xuống hung hăng đánh một bạt tai vào trên mặt nàng ấy.
"Tiện nhân!"
Nguyệt Lượng bị đánh ngã ngồi trên mặt đất, mắt đầy sợ hãi.
Phương tiên sinh lạnh lùng liếc nàng ấy: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu chuyện tối hôm qua bị người biết được, ngươi chờ người nhà của ngươi chôn cùng ngươi đi!"
Thị vệ tuần tra trong thư viện nghe thấy động tĩnh bên này đã đi tới, thấy Nguyệt Lượng ngã ngồi trên mặt đất nghi hoặc dò hỏi: "Đây là làm sao vậy? Hiện tại mọi người đều còn đang ngủ, sao ngươi ở chỗ này?"
Phương tiên sinh mặt không đổi sắc tiến lên nâng người lên, nàng ta mới vừa đụng phải Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng muốn tránh thoát tay nàng ta, nhưng đảo mắt đã thấy ánh mắt cảnh cáo của nàng ta nháy mắt bị dọa không dám hé răng.
"Không có gì, bụng nàng ấy không thoải mái, ta nói dẫn nàng ấy đi nữ y nơi đó nhìn xem."
Thị vệ nhìn về phía Nguyệt Lượng: "Thật sao?"
Nguyệt Lượng cắn chặt hàm răng, Phương tiên sinh hung hăng nhéo ở bên hông nàng ấy, nàng ấy chỉ có thể cứng đờ gật đầu: "Đúng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận