[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 103: Đỡ Đẻ (1)


Chương 103: Đỡ Đẻ (1)
Chương 103: Đỡ Đẻ (1)
Chương 103: Đỡ Đẻ (1)
Tiêu Tuyệt cười lạnh một tiếng: "Ý của ngươi là, bổn điện còn trách oan bọn họ?"
"Thuộc hạ không dám."
"Có phải bọn họ thật sự cho rằng xa trời cao hoàng đế bổn điện là không có biện pháp với bọn họ hay không? Hiện tại đã dùng nhưng tin tức vớ vẩn này tới lừa gạt bổn điện!" Tô Oanh là người nào, không ai rõ ràng hơn Tiêu Tuyệt, là tuyệt đối không tin nàng có thực lực như vậy.
"Chỉ là điện hạ, lúc trước hai người kia cũng trở về truyền lời nói, Tô Oanh nói hổ phù của Tiêu Tẫn ở trong tay nàng, hiện tại Tô Oanh này khắp nơi đều lộ ra cổ quái, xác thật cũng làm người khó có thể nắm lấy."
Nghe vậy, Tiêu Tuyệt nhíu mày, hai người kia xác thật không có can đảm nói dối hắn ta, nhưng hắn ta lại không tin việc này, hắn ta không tin Tô Oanh sẽ trở nên lợi hại như vậy, cũng không tin Tô Oanh sẽ phản bội hắn ta.
Tiêu Tẫn cũng sẽ không ngốc đến mức giao hổ phù cho nàng, nhưng có lẽ nàng biết chút gì đó cũng nói không chừng.
"Điện hạ, lúc trước đám người thuộc hạ nhận được tin tức, rất có thể Tiêu Tẫn giấu hổ phù ở đất phong, dù sao những binh mã đó của hắn còn phòng thủ ở đất phong."
Tuy Hoàng Thượng đã định tội cho Tiêu Tẫn rồi, nhưng quân đội phòng thủ đất phong của hắn lại không kịp thời thu lại, Tiêu Tuyệt vẫn luôn đều nắm lấy ý tưởng không trả cho Hoàng Thượng.
Nhưng kia chính là hai mươi vạn đại quân, sao có thể khiến hắn không đỏ mắt.
"Tiêu Tẫn bên kia tạm thời không cần để ý tới, một tàn phế bị phế đi hai chân mà thôi, mặc dù hắn thật sự không giao hổ phù ra thì như thế nào, Bắc Hoang, bổn điện sẽ chỉ khiến hắn đi mà không về, ngươi lập tức truyền tin cho thám tử đất phong, để cho bọn họ đi tìm kiếm tin tức hổ phù trong vương phủ, hơn nữa, ngươi lại đây."
Thân tín nghe vậy tiến lên, nghe được Tiêu Tuyệt nói một loạt.
Sau khi nghe xong, thân tín gật đầu: "Điện hạ yên tâm, thuộc hạ biết nên làm như thế nào."
"Đi đi, làm tốt chuyện bổn điện có trọng thưởng."
"Vâng."...
Đội ngũ lưu đày đến Yến Thành đúng hạn ở cuối tháng, đây là một thành trì cuối cùng bọn họ đi qua trước khi đến Bắc Hoang.
Tô Oanh tính đổi phần lớn vàng của mình tiêu mua sắm vật tư ở chỗ này, nhưng khi bọn họ đến Yến Thành, cửa thành đã đóng lại, muốn vào thành chỉ có thể chờ ngày mai.
Sau khi tìm được nơi đặt chân, Tô Oánh lấy gạo và mì trứng gà còn có dầu muối từ trong túi y phục ra giao cho Hạ Thủ Nghĩa nấu nướng, nàng lại quan sát ở bốn phía, nhìn xem gần đây có núi rừng hay không, có thể để nàng đi tìm vật tư.
Nhưng nhìn một vòng, phát hiện ngoài Yến Thành nhiều đồng bằng, gần như không có kiểu đồi núi, có cũng là sườn núi nhỏ không cao, Tô Oanh cũng lười đến đi lại phí thời gian.
Khi Tô Oanh chuẩn bị trở về, đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng khóc.
"Vãn Nương, nàng, nàng đừng sợ, ta, ta đi xin quan sai, ta đi xin bọn họ giúp nàng mời đại phu, nàng, nàng đừng sợ, đừng sợ ."
Tô Oanh giương mắt nhìn lại, đã thấy một nữ tử bụng phồng cao lên đang thống khổ nằm trên mặt đất, nam tử ở bên người nàng hẳn là trượng phu của nàng, lúc này đã bị tình huống của nữ tử làm sợ tới mức hoang mang lo sợ.
"Tướng công, ta, ta không được..."
"Vãn Nương, nàng đừng nói lời ngốc, ta lập tức quay lại, lập tức quay lại."
Nam tử muốn đi tìm quan sai, ai ngờ mới vừa đứng dậy đã thiếu chút nữa đụng vào người khác.
Hắn đang muốn xin lỗi, ngẩng đầu đã thấy Tô Oanh mặt không biểu tình nhìn phu nhân của hắn.
"Xin quan sai chỉ có thể nhận được một trận chửi mắng, còn không bằng xin ta."
Tô Oanh là nhân vật nào ở trong toàn bộ đội ngũ lưu đày, trong đội ngũ không người nào không biết, trong lòng nam nhân cũng hơi sợ Tô Oanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận