[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1034: Mục Đích Của Nàng Ta, Là Nàng (1)


Chương 1034: Mục Đích Của Nàng Ta, Là Nàng (1)
Chương 1034: Mục Đích Của Nàng Ta, Là Nàng (1)
Chương 1034: Mục Đích Của Nàng Ta, Là Nàng (1)
"Là người của nàng, là người của nàng thật sự không quen nhìn việc làm của nàng nói cho chúng ta chân tướng, còn để chúng ta đi đòi công đạo cho Nguyệt Lượng! Cho dù không thể khiến nàng trả giá đại giới, cũng muốn khiếm thanh danh của nàng bị bê bối!"
"Là ai nói cho các ngươi?"
Hai phu thê nghe ra giọng nói lạnh lẽo của Tô Oanh, chỉ nghĩ nàng đáng thương Nguyệt Lượng: "Là tiên sinh trong thư viện, tên là Phương tiên sinh."
Tô Oanh hít sâu một hơi khiến mình bình tĩnh lại: "Nàng có nói cho các ngươi phải làm như thế nào hay không?"
Hai phu thê nói ra kế hoạch của Phương tiên sinh nói cho bọn họ: "Ngày mai, ngày mai chúng ta nhất định phải khiến độc phụ này thân bại danh liệt!"
Gân xanh trên trán Tô Oanh vẫn luôn giật giật, điều này nói lên lửa giận của nàng đã tới cực điểm.
Nàng cố gắn khiến giọng của mình nghe vững vàng chút: "Ta đi xem Nguyệt Lượng trước."
Đến bây giờ Nguyệt Lượng đều chưa tỉnh lại, như Nguyễn đại phu nói, tâm bệnh còn cần tâm dược, vết thương trên người nàng ấy cũng không nhẹ, nhưng cũng không trí mạng, là chính nàng ấy không muốn tỉnh lại.
Sắc mặt của Tô Oanh âm trầm, mở vạt áo của Nguyệt Lượng ra dùng châm cho nàng ấy, có một số việc, nàng cần phải muốn chính miệng hỏi rõ ràng.
Ngân châm kích thích huyệt đau của Nguyệt Lượng, thân thể đau đớn ép nàng ấy không thể không tỉnh lại.
Nguyệt Lượng chậm rãi mở hai mắt ra, khi mở mắt thấy rõ bộ dáng của Tô Oanh cả người đều ngây ngẩn cả người.
"Tỉnh, Nguyệt Lượng tỉnh rồi."
Triệu đại thẩm và Triệu đại thúc thấy Nguyệt Lượng tỉnh lại đều vô cùng vui mừng, bọn họ thật sự lo lắng hài tử sẽ luôn không tỉnh lại.
Nghe thấy giọng nói của phụ mẫu, sợ hãi lúc trước lại thổi quét đến lần nữa, Nguyệt Lượng nức nở một tiếng khóc lên.
"Phụ thân, nương... cứu con, cứu con..."
Hai phu thê nghe tiếng khóc mà lòng đều tan nát, bọn họ thật sự hận, thật sự hận.
Một nhà ba người ôm đầu khóc rống, tiếng khóc này giống như là một cây búa hung hăng đập ở ngực Tô Oanh.
Chờ đến khi Nguyệt Lượng khóc xong, cảm xúc thoáng bình ổn, Tô Oanh mới biểu lộ ý tứ của mình, muốn tâm sự với Nguyệt Lượng.
Buổi tối Tô Oanh có thể chạy tới vì Nguyệt Lượng, hai vợ phu thê vô cùng cảm kích, rời khỏi gian phòng nho nhỏ này.
Trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Tô Oanh và Nguyệt Lượng.
"Đừng sợ, sẽ không có việc gì."
Hai người gặp nhau hai lần, nhưng Nguyệt Lượng lại có một loại tin tưởng khó hiểu với Tô Oanh: "Tỷ tỷ... Ta đã bị ô uế, ta ô uế, ta không thể làm bẩn thanh danh của phụ mẫu, ta nên đi chết, ta nên đi chết..."
Tô Oanh tiến lên nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, đôi tay hơi ép chặt, ôm chặt cả người run rẩy của nàng ấy.
"Không, người đáng chết không phải là ngươi! Đừng khóc, nói với tỷ tỷ là chuyện như thế nào, tỷ tỷ báo thù cho ngươi."
Nguyệt Lượng liều mạng lắc đầu, không muốn nhớ lại quá nhiều.
"Là Hoàng Hậu, là Hoàng Hậu làm..." Đến bây giờ Nguyệt Lượng cũng không dám tin tưởng chuyện này là sự thật.
"Phương tiên sinh và Hoàng Hậu là đồng bọn, bọn họ đưa ta tới một nơi tràn đầy son phấn, bán, bán ta..."
Tô Oanh chậm rãi nhắm hai mắt, mỗi một chữ của Nguyệt Lượng đều như là một thanh chủy thủ hung hăng cắt ở trên người nàng, gần như muốn mổ ra tàn nhẫn mà nàng áp chế thật lâu.
"Ngươi còn nhớ rõ nơi đó ở đâu không?"
Nguyệt Lượng đến chết đều nhớ rõ!
Lúc ấy cũng là xuất phát từ tò mò nàng mới ghi nhớ địa chỉ kia.
"Nhớ, nhớ rõ, trong tòa nhà ba gian ở ngõ nhỏ phố hoa, trong sân của bọn họ còn trồng rất nhiều cây hoa đào."
Biết địa chỉ thì dễ làm, Tô Oanh không muốn để Nguyệt Lượng nhớ lại chi tiết kỹ càng tỉ mỉ quá nhiều, châm cho nàng một liều thuốc trấn định sau đó để cho nàng ngủ.
Tô Oanh đẩy cửa phòng cũ xưa ra đi ra ngoài, thấy lưng phu thê Triệu đại thẩm đều cong xuống, nghe thấy tiếng vang bọn họ quay đầu lại nhìn, đáy mắt còn chứa tia vội vàng.
"Phu nhân, Nguyệt Lượng hài tử kia thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận